Khắp Chốn Giang Hồ Đều Là Thổ Hào

Chương 82 : Tốt nhất là xoa bóp nhiều một chút!

Ngày đăng: 21:04 19/04/20


“Cũng không phải kịch độc gì.” Thấy cảm xúc của hắn có chút không tốt, Hoàng Đại Tiên lại nói, “Chỉ cần ngày thường chú ý một chút, thì sẽ không khác gì người bình thường.”



“Là thuốc gì?” Mộ Hàn Dạ hỏi.



Hoàng Đại Tiên nói, “Ô Đầu Thảo.”



Mộ Hàn Dạ lắc đầu, “Lúc trước chưa từng nghe qua.”



“Là một loại thảo dược trong cực bắc Tuyết Sơn, không phổ biến lắm, ngươi chưa từng nghe qua cũng bình thường thôi.” Hoàng Đại Tiên nói, “Sau khi ăn phải ngoại trừ thường ngày thỉnh thoảng bị tức ngực, thì cũng không sao cả. Chỉ là nếu gặp phải Yến Hoa Hồng, thì sẽ độc khí công tâm.” Tuy ngân châm gặp phải Yến Hoa Hồng sẽ đổi màu, nhưng nếu người bình thường ăn phải thì nhiều nhất chỉ bị khí huyết công tâm hôn mê hai ba ngày, sau đó sẽ tự mình khang phục, nên cũng không tính là kịch độc gì.



“Sao không nói sớm cho ta biếtt?” Mộ Hàn Dạ nhíu mày.



Dù có nói ra thì làm được gì chứ? Những lời này Hoàng Đại Tiên không nói ra miệng, bởi vì có chút tổn thương người khác.



“Trách không được hôm trước thấy ngươi che ngực ngồi trên đất.” Mộ Hàn Dạ ôm hắn vào trong lòng.



“Thỉnh thoảng sẽ như vậy.” Hoàng Đại Tiên nói, “Cũng không chết được.”



“Nói bậy gì đó.” Thanh âm Mộ Hàn Dạ trầm xuống.



Hoàng Đại Tiên không nói nữa.



“Ô Đầu Thảo có thuốc giải không?” Mộ Hàn Dạ hỏi.



“Không có.” Hoàng Đại Tiên lắc đầu, “Ô Đầu Thảo cũng không phải thuốc độc, làm sao có thuốc giải chứ. Chỉ vào lúc gặp phải Yến Hoa Hồng mới trở thành kịch độc thôi, nhưng nếu thật sự đến lúc đó, cho dù có thuốc giải, thì chỉ sợ không kịp uống nữa.”



Hàn ý giữa hai hàng mi của Mộ Hàn Dạ càng sâu, sau một lúc lâu cũng không nói chuyện.



“Được rồi, trở về thôi.” Hoàng Đại Tiên tránh khỏi ngực hắn, “Ta ăn Ô Đầu Thảo từ lúc bảy tuổi đến giờ, đã qua hơn mười năm, cũng không thấy xảy ra chuyện gì, ngươi không cần lo lắng.”



Mộ Hàn Dạ nói, “Ta nhất định sẽ nghĩ biện pháp điều trị cho ngươi.”



Biết tính cách hắn như thế, Hoàng Đại Tiên cũng không tiếp tục mở miệng cự tuyệt nữa.



Hai người trầm mặc suốt một đường mà trở về Hoàng cung, ảnh vệ ôm Tiểu Phượng Hoàng theo ở phía sau, vừa ra khỏi Ngự Hoa viên liền đụng phải ám vệ Truy Ảnh Cung.



“Chíp!” Mao Cầu xòe ra hai cánh ngắn, muốn được ám vệ nhà mình ôm một cái.



Ảnh vệ Thất Tuyệt quốc lại yên lặng ôm chặt nó hơn một chút.



Ánh mắt Mao Cầu mờ mịt.



“Đa tạ.” Ám vệ Truy Ảnh Cung tràn đầy nhiệt tình, định nhận lại thiếu cung chủ nhà mình từ trong tay tiểu đồng bọn dị quốc.



Ảnh vệ Thất Tuyệt quốc lại nhìn như không thấy, ôm Mao Cầu lướt qua bọn họ, quả thực chính là bước đi như bay, sợ chậm trễ sẽ bị giữ lại.



Ám vệ Truy Ảnh Cung bảo trì tư thế vươn tay, nụ cười cương ở trên mặt.



“Chíp!” Mao Cầu liều mạng quay đầu nhìn, đôi mắt đậu đen rất sốt ruột, bởi vì nó muốn về nhà ngủ một giấc.



Ám vệ Truy Ảnh Cung khóc lóc đuổi theo phía sau, ban ngày ban mặt cường thưởng thiếu cung chủ nhà ta, còn có thiên lý hay không.



Xã hội này quả thực không thể u ám hơn được nữa.



Mộ Hàn Dạ tất nhiên không có tâm tình đi quản bọn họ, ngại Hoàng Đại Tiên đi đường chậm chạp, liền đơn giản ôm ngang lấy hắn.



“Làm gì vậy?” Hoàng Đại Tiên chấn kinh.



Mộ Hàn Dạ đề chân nhảy lên, ôm hắn chạy thẳng về chỗ ở, lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai đặt ở trên giường.


“Chính ngươi đã sớm biết?” Diệp Cẩn hỏi, mới vừa hắn thừa dịp xem mạch, âm thầm nhéo mình một cái, rõ ràng là có ẩn tình.



Hoàng Đại Tiên gật đầu.



“Vì sao không nói với Thất Tuyệt vương?” Diệp Cẩn nói, “Hắn có thể sẽ vì ngươi tìm được thuốc giải.”



“Nghe đồn mà thôi, không nhất định là có thật.” Hoàng Đại Tiên nói, “Cần gì phải hao tâm tổn trí.”



“Chu Giác hạ độc tất cả mọi người sao?” Diệp Cẩn hỏi.



“Không có, lúc trước là vì ta ăn nói lung tung.” Hoàng Đại Tiên nói, “Lúc Ô Đầu Thảo chưa gặp phải Yến Hoa Hồng, tuy không có độc tính gì lớn, nhưng sẽ dần ăn mòn tâm mạch, không có ai nguyện ý chịu loại tội tình này cả.”



“Nhưng sao ngươi lại trúng độc vậy?” Diệp Cẩn khó hiểu, “Nếu ta đoán không sai, lúc ấy ngươi chỉ mới năm sáu tuổi.”



“Từ nhỏ ta đã không thích Chu Giác, cho nên có chút cơ hội liền quấn quít lấy cha mình, muốn ông dẫn ta đi.” Hoàng Đại Tiên cười khổ, “Qua lại một hai lần thì khiến Chu vương lúc đó nghe được, liền cho ta uống độc dược, để dễ dàng trói buộc phụ tử ta ở Tuyết Sơn cả đời.”



Diệp Cẩn nhíu mày, sao lại có loại người tâm địa độc ác đến thế chứ.



“Chu Giác sẽ cho ngươi thuốc giải định kỳ sao?” Diệp Cẩn hỏi.



Hoàng Đại Tiên gật đầu, “Ta cũng không rõ là thứ gì, bất quá sau khi ăn vào thật sự thoải mái hơn rất nhiều.”



“Vậy bây giờ làm sao đây?” Diệp Cẩn thở dài, “Trong lòng ngươi hẳn đã rõ, ta cũng không lừa ngươi, nếu mặc cho độc tính lan tràn, sau này ngươi có thể sẽ không xuống giường được cả đời.”



“Không sao, ít nhất đó cũng là chuyện hơn mười mấy hai mươi năm sau.” Hoàng Đại Tiên nói, “Khi đó thù giết cha đã báo, ta cũng không cần phỉa sống nữa.”



“Vậy Thất Tuyệt vương thì sao?” Diệp Cẩn nói, “Hắn đối với ngươi là một mảnh chân tâm.”



Hoàng Đại Tiên lắc đầu, “Lâu ngày dài tháng, hắn tự nhiên sẽ cảm thấy ta không còn thú vị nữa.”



Diệp Cẩn thở dài, “Ta thay ngươi bốc chút thuốc trước, rồi mới đi tra sách, không chừng có thể tìm được thuốc giải.”



“Đa tạ.” Hoàng Đại Tiên mỉm cười với y.



Diệp Cẩn giúp hắn đắp chăn lại, gọi hai người ngoài cửa đi vào.



“Sao rồi?” Mộ Hàn Dạ vừa đi vào liền hỏi.



“Không có gì lớn cả, ta sẽ bốc thuốc cho hắn.” Diệp Cẩn đứng lên, “Sáng mai sẽ có nội thị sắc rồi mang đến đây.”



“Đa tạ.” Mộ Hàn Dạ nhẹ nhàng thở ra.



“Chúng ta về trước .” Diệp Cẩn mặc áo choàng, bị Thẩm Thiên Phong ôm đi tới cửa, đột nhiên nói thêm, “Nếu Thất Tuyệt Vương rãnh rỗi, thì xoa bóp cho hắn nhiều một chút.”



Hoàng Đại Tiên nghe vậy mở to hai mắt, còn Mộ Hàn Dạ thì hai mắt tỏa sáng, “Xoa bóp?”



“Ừ.” Diệp Cẩn tựa vào trước ngực Thẩm Thiên Phong, miễn cưỡng nói, “Tốt nhất là có thể ấn hết mỗi một huyệt vị toàn thân.”



Hoàng Đại Tiên trợn mắt há mồm.



“Cần cởi quần áo không?” Hai mắt Mộ Hàn Dạ gần như bắn ra tinh quang.



“Vậy thì không cần.” Diệp Cẩn nhìn Thẩm Thiên Phong, “Đi thôi, trở về.”



“…” Hoàng Đại Tiên nhìn Diệp Cẩn bị ôm ra ngoài, hóa đá.



Cái gì vừa diễn ra vậy?



Hết