Khắp Chốn Giang Hồ Đều Là Thổ Hào

Chương 86 : Ăn tết mới là chuyện quan trọng nhất!

Ngày đăng: 21:04 19/04/20


Bởi vì Vương Thành cách Vân Lam Thành khá xa, Thẩm Thiên Lăng lại rất thích ủ ở nhà, cho nên nghiêm túc mà nói, đây hẳn là lần đầu tiên từ sau khi hai người thành thân, Tần Thiếu Vũ chính thức dẫn y đến Vương Thành.



Mấy loại sách đầu đường vốn đã hừng hực khí thế lưu hành nhiều năm, nhưng đến nay mới có cơ hội nhìn thấy người thật, cho nên dân chúng luôn rất quý trọng những mội một lần cơ hội. Ai nấy sau khi nghe nói Thẩm công tử đến trà lâu, đều vội vàng khiêng băng ghế chạy qua, mong rằng có thể cùng trò chuyện vài câu, sau đó hưởng lây chút phúc khí, đương nhiên nếu Tần cung chủ có thể phát thêm chút bạc thì càng tốt, năm sau nhất định sẽ đại cát đại lợi. Ôm ấp loại mộng tưởng đơn thuần tốt đẹp này, mọi người rất nhanh đã đem trà lâu vây kín.



Hiện trường thoáng im lặng, bởi vì mọi người tuy đều rất kích động, nhưng cũng không biết nên nói cái gì.



Ám vệ lúc này đã phát huy đầy đủ tác dụng tri kỷ của tiểu quần bông, ở một bên lãnh khốc nói, “Nay Lưu Nhất Thủy đã bị tróc nã quy án, có cần thuộc hạ trở về hiệp trợ Ngự Lâm quân không?” Thái độ thập phần nghiêm túc, hệt như việc tróc nã Lưu Nhất Thủy thật sự có liên quan vô cùng lớn tới bọn họ.



Nhưng kỳ thật hoàn toàn là tới xem náo nhiệt biết không! Phản tặc gì đó hoàn toàn không có hứng thú a!



“Ừ.” Thẩm Thiên Lăng phối hợp gật đầu, “Sớm đi trở về cũng tốt, phía Tam ca cũng cần thêm nhân thủ.”



Ám vệ lĩnh mệnh đi về, cảm xúc dạt dào, phu nhân thật sự vô cùng vô cùng khiến người ta phải rung động, giống như đúc thiếu cung chủ luôn.



Khiến chúng ta vô cùng muốn ôm thiếu cung chủ ra ngoài.



“Lưu đại nhân rốt cuộc xảy ra chuyện gì, sao lại có quan hệ với phản tặc ở Đông Bắc?” Thật vất vả mới có đề tài để nói, dân chúng nhanh trí, vội vàng bắt lấy cơ hội nói chuyện cùng Thẩm công tử. Nói xong lại đắc chí, loại từ bắt chuyện này vừa nghe liền thấy vô cùng cao nhã, sau khi nói xong, không chừng chính mình cũng có thể thi đậu cử nhân!



“Kỳ thật mấy năm trước, Lưu đại nhân xem như là một lòng trung thành với Hoàng Thượng.” Thẩm Thiên Lăng khẽ thở dài, “Chỉ tiếc, cuối cùng vẫn không chịu được dụ dỗ của Chu Giác, đi lên con đường không có lối về này.” Lời này là đã nể mặt Sở Uyên rồi, kỳ thật dựa theo suy đoán của mọi người lúc trước, Lưu gia chắc hẳn đã có quan hệ với Chu Giác từ lâu, Lưu Nhất Thủy ngay từ đầu đã mang dị tâm, nhưng loại chuyện này vẫn không nên phơi bày thì tốt hơn, bằng không đường đường là một vị tướng của quốc gia cư nhiên từ đầu tới cuối đều là người của nghịch tặc, truyền ra ngoài chắc chắn chính là bôi đen lên mặt Hoàng gia.



“Chính là yêu nhân ở Tuyết Sơn mơ ước đế vị kia sao?” Lúc trước dân chúng đều chỉ nghe qua tin đồn, vì thế đây vẫn là một vấn đề do thổi phồng mà biết. (Nguyên văn là thất chủy bát thiệt: lưỡi bảy miệng tám, giống như mồm năm miệng mười của ta, cũng có nghĩa là thổi phồng, nên mình chỉ để vế sau cho gọn với dễ hiểu hơn)



Thẩm Thiên Lăng gật đầu, “Ngoại trừ hắn ra, còn ai không biết lượng sức mình như thế.”



Quả nhiên là vậy… Dân chúng nghe xong thì lòng đầy căm phẫn, vì sao trên đời luôn có loại người đầu bị vô nước này vậy, cũng không biết tự lấy gương soi lại mình, rõ ràng là mạng đào đất , lại cứ mang tâm làm Hoàng đế, thực khiến người không hiểu nổi.



“Nhưng may là Hoàng Thượng nhìn rõ mọi việc, cho nên mới diệt trừ hắn đúng lúc, còn từ đó mà tìm ra không ít gian tế.” Thẩm Thiên Lăng tiếp tục nói, “Nghe nói bọn họ còn định bức vua thoái vị vào đêm giao thừa.”



Vì thế dân chúng lại bị sợ ngây người, đêm trừ tịch a, có còn biết chọn ngày khác không hả! Mưu nghịch cũng đã rất thiếu đánh rồi, vậy mà còn quấy rầy đến ngày mọi người làm sủi cảo ăn tết, chuyện này nhất định không thể nhịn!



Tần Thiếu Vũ ngồi ở một bên, khóe miệng nhếch lên giúp y bóc vỏ quả hạch.



Vì thế chiều nay, trong trà lâu lớn nhất Vương Thành, dân chúng ngồi vây thành một vòng, nghe Thẩm công tử dùng giọng nói dễ nghe, ngữ tốc chậm rãi, kể lại rất nhiều rất nhiều chuyện xưa. Trong đó có thần tiên trên trời, yêu quái trong núi, cũng có chân mệnh thiên tử anh minh thần võ được ánh vàng rực rỡ của Cửu Long hộ thân, cùng với một yêu quái đầu bị vào nước nơi cực bắc Tuyết Sơn tham lam ích kỷ làm chuyện nghịch thiên còn không biết tự lượng sức mình, thật là giảng giải đến vô cùng xuất sắc, khiến người ta ngay cả miệng cũng không khép lại được.



“Qua mấy ngày nữa, chúng ta cũng phải đi Đông Bắc.” Ở câu chuyện cuối cùng, Thẩm Thiên Lăng lại thả ra một quả bom nặng.



“Thật sao?” Dân chúng nghe vậy đầu tiên là giật mình, nhưng ngẫm lại thì thấy đó cũng là chuyện đương nhiên. Dù sao Hoàng Thượng là chân long hạ phàm, tính ra cũng là xuất thân cũng nơi với Thẩm công tử, giúp đỡ nhau là đương nhiên.



“Vậy công tử phải cẩn thận a.” Dân chúng lo lắng, “Yêu quái kia vừa nghe là biết không phải kẻ thiện lương gì, ngàn vạn lần đừng để bị thương.”



“Sẽ không.” Thẩm Thiên Lăng cong cong hai mắt, nhìn người bên cạnh, “Hắn sẽ bảo vệ ta.”



Tần Thiếu Vũ cười cười, tuy không nói gì, nhưng dù là ai cũng có thể nhìn thấy sủng nịnh dưới đáy mắt hắn.



Không khí quá mức phấn hồng, dân chúng ai nấy che mũi, tỏ vẻ bản thân quả thực chịu không nổi.



So sánh với bản hiện trường, tiểu thoại bản gì đó quá mức phóng đại biết không! Có thể tận mắt nhìn thấy Thẩm công tử và Tần cung chủ liếc mắt đưa tình, đã đủ để thổi phồng hết nửa đời sau rồi!



“Thời gian cũng không còn sớm, chúng ta phải trở về.” Chuyện cũng đã kể xong, Thẩm Thiên Lăng đứng lên, “Mắt thấy đã sắp đến tết, mọi người cũng nhanh đi chuẩn bị đi.”



Thấy Thẩm công tử muốn đi, mọi người tất nhiên đều vô cùng luyến tiếc, nhưng ai cũng tỏ ra hiểu rõ. Bởi vì không chừng bọn họ còn phải về thiên đình, nếu chậm trễ có thể bị vị thần ở Nam Thiên Môn chặn cửa.



Sau khi từ biệt dân chúng, Tần Thiếu Vũ ôm Thẩm Thiên Lăng thả người nhảy lên Hãn huyết bảo mã, một đường trở về Hoàng cung. Đại khái bởi vì dân chúng đều tụ tập hết đến tửu lâu, cho nên trên đường cái cũng không có mấy ai. Đại mã kim sắc tung bốn vó phóng như bay, tốc độ có thể so với sét đánh sấm chớp.



Gió vang từng trận bên tai, tuyết hoa từ trời rơi xuống, dù Thẩm Thiên Lăng được bọc trong lớp áo lông cừu, nhưng đợi đến lúc về tới Hoàng cung, chóp mũi cũng đã bị đông đỏ bừng, nhìn qua vừa có ba phần buồn cười lại vừa chọc người thích.



“Lại không nghe lời.” Tần Thiếu Vũ dùng lòng bàn tay xoa xoa mũi y, “Đã nói phải đem theo khăn che mặt rồi mà.”



“Như vậy sẽ không thở nổi.” Thẩm Thiên Lăng cởi áo lông chồn ra, xoa xoa Tiểu Phượng Hoàng được ủ trong đó.



“Chíp.” Mao Cầu cọ cọ trong lòng bàn tay y, sau đó lại bắt đầu chuyên chú nghịch hạt châu. Lông tơ bị rụng trên đầu đã dài ra lần nữa, tuy so với linh vũ thì còn chênh lệch lớn, nhưng màu sắc đã đậm hơn một chút, từ vàng nhạt biến thành vàng sẫm, phất phơ ở trên đầu, rất là có thần khí!



“Chừng nào mới biến thành màu hồng a…” Thẩm Thiên Lăng đè đè thân thể mập mạp của nó, “Mau lớn lên đi.”



Mao Cầu dùng ánh mắt vô tội nhìn nương nó.



“Cung chủ.” Ám vệ ở ngoài cửa nói, “Hoàng Thượng đến đây.”



“Sao lại đến đây?” Thẩm Thiên Lăng có chút bất ngờ.



“Vừa rồi ở bên ngoài đã thổi phồng hắn hết nửa canh giờ, tất nhiên phải tới cảm ơn.” Tần Thiếu Vũ cười cười, “Bất quá lại nói, công lực bịa chuyện của Lăng nhi càng ngày càng cao thâm a.” Khen người khen tới ba hoa chích choè, mắng người thì mắng đến không lộ sơ hở, đừng nói là dân chúng, ngay cả chính mình sau khi nghe xong, cũng sắp tin tưởng chuyện Chu Giác là yêu quái từ trong động tuyết chui ra.



Thẩm Thiên Lăng rầm rì, “Nhờ ngươi ban tặng.”
Thẩm đại hiệp bề ngoài vui vẻ còn trong lòng khổ sở, thuận tiện đem đệ đệ mình ở trong lòng đập cho một trận.



Tất cả mọi người đều rất vui vẻ thuận hòa, ngoại Hoàng Đại Tiên.



“A Hoàng muốn bị cướp tân nương từ chỗ nào?” Mộ Hàn Dạ hưng trí bừng bừng hỏi.



“Chỗ cũng không muốn!” Hoàng Đại Tiên dựng đứng tóc gáy.



“Vậy thì không được.” Mộ Hàn Dạ lắc đầu, “Nhất định phải có này màn này, không thì năm sau sẽ gặp vận xui.”



Nhưng Hoàng Đại Tiên vẫn cứ cự tuyệt!



“Đừng tùy hứng.” Mộ Hàn Dạ rất kiên trì.



“Nếu nháo ra động tĩnh quá lớn, sẽ kinh động đến Hoàng Thượng.” Hoàng Đại Tiên nhắc nhở hắn.



“Cũng đúng.” Mộ Hàn Dạ sờ sờ cằm.



“Cho nên —— ”



“Vậy cướp từ tiền thính cướp tới phòng ngủ cũng được.” Hoàng Đại Tiên còn chưa có nói xong, Mộ Hàn Dạ đã gõ nhịp.



Hoàng Đại Tiên: …



Chỉ có năm bước chân mà thôi a!



“Tuy nói không đủ xa, nhưng quan trọng là hình thức.” Mộ Hàn Dạ như sấm rền gió cuốn mà kéo hắn đi mấy bước tới trước ngăn tủ, lục lọi lấy ra một tay nải, “Mau thay y phục.”



“Còn phải thay y phục?” Hoàng Đại Tiên lại chấn kinh.



Sau đó hắn liền trơ mắt nhìn Mộ Hàn Dạ từ trong đó lấy ra một bộ…hỉ phục đỏ rực.



Hết



(*) Cháo mùng tám tháng chạp còn gọi là cháo Bát Bảo, dùng nếp, đậu và các loại quả khô như táo, hạt dẻ, hạt sen,..nấu thành. Bắt nguồn từ Phật giáo, tương truyền Thích Ca Mâu Ni đắc đạo vào ngày này nên chùa nấu cháo cúng Phật, về sau trong dân gian lưu truyền mãi thành tục lệ.



(*) Cử án tề mi xuất phát từ điển cố này.



Tẩy thủ tác canh thang là câu thơ trích từ bày Tân giá nương của Vương Kiến.



新嫁娘



三日入櫥下,



洗手作羹湯。



未諳姑食性,



先遣小古嘗。



Tân giá nương



Tam nhật nhập trù hạ,



Tẩy thủ tác canh thang.



Vị am cô thực tính,



Tiên khiển tiểu cô thường.



Dịch thơ – Trần Kim Trọng.



Nàng dâu mới



Ba ngày xuống bếp làm cơm,



Rửa tay, nấu bát canh thơm đã rồi.



Chưa hay tính mẹ thường xơi,



Nhờ em nếm trước, xem mùi được không.