Khắp Chốn Giang Hồ Đều Là Thổ Hào

Chương 91 : Huyền cơ trong khách điếm!

Ngày đăng: 21:04 19/04/20


Sáng nay, mọi người trong khách sạn đều rất vui vẻ. Bởi vì tâm tình Thất Tuyệt Vương rất tốt, cho nên phát bạc cho mọi người, không chỉ có ám vệ, thậm chí còn có cả đầu bếp và tiểu nhị trong khách sạn, người gặp đều có phần, thật là không thể sảng khoái hơn biết không, mọi người ai nấy vui vẻ, không khỏi hỏi thăm xem đã xảy ra chuyện gì, mà lại có thể khiến Thất Tuyệt Vương cao hứng thành như vậy, tiền từ trên trời rớt xuống là thích nhất.



Đương nhiên, tuy Mộ Hàn Dạ rất muốn đứng giữa đường, vô tư chia sẻ vui sướng cùng mọi người, nhưng hắn và não tàn chân chính dù sao cũng có một khoảng cách, vì thế Thất Tuyệt Vương anh tuấn bảo trì trầm mặc, ánh mắt vô cùng có thâm ý.



Nhưng làm tiểu quần bông tri kỉ cơ trí, ám vệ tất nhiên phải đoán được nguyên do trước tiên. Vì thế mọi người tập thể cảm khái, vẫn là lão đại nhà khác tốt hơn a, phải biết vào lúc tân hôn của cung chủ, chẳng những không phát bạc, còn lãnh khốc phái mọi người đi chùi nhà xí —— chúng ta chỉ muốn nhân cơ hội sờ tay phu nhân một chút thôi biết không, nhắc tới thật là xót xa.



Là một chiến hữu giang hồ tốt, Diệp cốc chủ cũng nhận được một hồng bao thật dày, tâm tình vô cùng phức tạp. Thẩm Thiên Lăng ngược lại rất cao hứng, cười hì hì đem ngân phiếu giấu vào bao vải nhỏ.



“Tiền riêng.” Tần Thiếu Vũ ở phía sau y sâu xa nói.



“Không sai.” Thẩm Thiên Lăng rất phấn khích, “Về sau biểu hiện tốt một chút, bao ngươi ăn đã luôn!” (Khụ, câu này chém >.<~)



“Ừ.” Tần Thiếu Vũ từ phía sau ôm lấy y, tiện tay xoa nắn bụng mỡ, “Về sau ta nhất định biểu hiện thật tốt.”



Không cần tùy tiện sờ loạn a! Thẩm tiểu thụ rầm rì, sau đó nói, “Bên ngoài còn rơi tuyết lớn không?”



“Tuyết thì ngừng rồi, nhưng vẫn không thể ra ngoài.” Tần Thiếu Vũ nói, “Mặt đường bị đóng băng hết rồi.”



“Nhưng ở khách điếm rất chán.” Thẩm Thiên Lăng quay đầu, “Không có gì để làm.”



“Không thì chúng ta ân ân đi?” Tần Thiếu Vũ đề nghị.



“Nằm mơ!” Thẩm Thiên Lăng một ngụm cự tuyệt.



“Ngươi xem, có chuyện thú vị để làm thì ngươi không chịu làm.” Tần Thiếu Vũ tiếc nuối.



Hoàn toàn không có chút thú vị a! Thẩm Thiên Lăng nói, “Ta đi tìm con.”



“Diệp Cẩn may y phục cho nó.” Tần Thiếu Vũ nói, “Ngươi cướp không thắng đâu.”



Thẩm Thiên Lăng: …



“Không thì ta mang ngươi ra ngoài?” Tần Thiếu Vũ hỏi.



“Ra ngoài?” Thẩm Thiên Lăng nhíu mày, “Nhưng ngươi vừa nói bên ngoài là tuyết lớn phủ thành mà.”



“Có vài cảnh trí, chỉ có trong loại thời tiết này mới có thể nhìn thấy.” Tần Thiếu Vũ lấy áo choàng từ bân cạnh, “Có nó hẳn là sẽ không quá lạnh, chúng ta đi lên núi.”



“Được!” Thẩm Thiên Lăng một ngụm đáp ứng.



Mặc kệ thế nào, so với chán chết ở nhà vẫn tốt hơn nhiều a…



Mà trong phòng cách vách, Diệp Cẩn đang may cho Mao Cầu một cái tạp dề mới. Thân hình y không cao, cho nên có thể cắt xuống một mảnh từ khúc áo choàng thừa ra, hợp lại rồi may may vá vá, vừa vặn có thể làm cho Tiểu Phượng Hoàng một bộ y phục xù lông mới!



“Chíp!” Mao Cầu ghé vào tiểu oa, ánh mắt vô cùng nghiêm túc.



Thẩm Thiên Phong lấy ngón tay chọt chọt nó.



Mao Cầu lắc lư tránh né, nhào vào trong lòng Diệp Cẩn, tiếp tục nhìn y may y phục.



“Ngoan.” Diệp Cẩn xoa xoa đầu nó, ngữ điệu rất là ôn nhu.



Thẩm đại hiệp vừa hâm mộ vừa ghen tị.



Đường đường là Võ Lâm Minh chủ lại đi tranh đoạt tình cảm với một con chim.



Truyền ra thật mất mặt.



Đạp Tuyết Bạch đang ăn cỏ trong chuồng, sau khi nhìn thấy hai người thì hí dài một tiếng, chạy đến mà thân thiết cọ cọ.



“Đi thôi.” Tần Thiếu Vũ xoa xoa bờm nó, nói với Thẩm Thiên Lăng, “Lúc trước ở Trung Nguyên thì không có cơ hội, bây giờ vừa lúc có thể nhìn thấy, cái gì mới là đạp tuyết vô ngân chân chính.”



“Lúc trước ở Trung Nguyên không cảm thấy.” Thẩm Thiên Lăng nói, “Bây giờ Tiểu Bạch bị tuyết đọng phản chiếu, toàn thân giống như đều sáng lên.” Uy phong hơn bất cứ thứ gì!



Tần Thiếu Vũ cởi bỏ cương ngựa, mang y thả người nhảy lên lưng ngựa.



Đạp Tuyết Bạch chậm rãi đi về phía trước, móng trước “phốc xuy” một tiếng giẫm vào trong tuyết, rồi lại “phốc xuy” một tiếng đạp vào trong tuyết.



Thẩm Thiên Lăng ánh mắt đồng tình.



Một đống lỗ, vậy mà cũng có thể gọi là đạp tuyết vô ngân…




Ám vệ kiểm tra những gian phòng còn lại, phát hiện nạn mối mỗi nơi mỗi khác, có cây cột thậm chí đã hoàn toàn biến thành mục rỗng, mọi lúc đều có nguy cơ sụp xuống.



Vừa nghĩ tới bên ngoài khách điếm là rường cột chạm trổ, bên trong lại toàn là kiến mọt, trong lòng mọi người đều cảm thấy hoảng sợ. Mao Cầu thậm chí đã cảm thấy toàn thân ngứa ngáy, cứ ngồi trong nước không chịu ra, hai mắt đậu đen rất kiên nghị.



Thế giới đầy rẫy bẫy rập và chông gai này, đối với một Tiểu Phượng Hoàng đáng yêu khả ái đơn thuần thật là quá mức nguy hiểm, nhất định phải bảo vệ bản thân cho thật tốt.



“Hiện tại phải làm sao?” Thẩm Thiên Lăng hỏi.



“Trước biết tra xem bọn mối đến từ đâu.” Thẩm Thiên Phong nói, “Thời tiết rét lạnh đến mức này, chúng nhất định không thể xuất hiện.”



“Có tám chín phần là cố ý.” Diệp Cẩn nói, “Hình như không phải nhằm vào chúng ta, là nhằm vào Ngô lão bản.”



“Mặc kệ là nhằm vào ai, loại thủ đoạn thật là quá hạ tiện.” Thẩm Thiên Lăng nói, “May là chúng ta phát hiện sớm, nếu không, khách sạn mà sụp khi có người ở, vậy sẽ là chuyện của mấy chục mạng người.”



“Đến mức này rồi, khách sạn cũng không chịu được bao lâu nữa.” Diệp Cẩn nói, “Cho dù không có mối mọt, thì sau này gặp phải mấy trận gió tuyết lớn, khách sạn này cũng sẽ có nguy cơ bị tuyết đọng đè sập.”



“Đem chuyện này nói cho Ngô Cẩm biết trước đi.” Tần Thiếu Vũ nói, “Một nhà già trẻ của ông ta cũng thường xuyên qua đêm ở khách sạn, chắc là không biết chuyện này.”



“Tuy không phải chuyện tốt, nhưng ông ấy cũng gặp may rồi.” Diệp Cẩn nói, “Bằng không nếu sau này thật sự xảy ra án mạng, thì tất cả coi như xong.”



Ngô Cẩm vốn đang bận việcbên ngoài, nghe được Tần Thiếu Vũ tìm mình thì vội vã chạy về, sau khi được kể lại mọi chuyện thì toàn thân chấn động, tỉ mỉ kiểm tra lại xong thì càng thêm luống cuống tay chân.



“Ngươi khoan hoảng hốt đã.” Thẩm Thiên Lăng an ủi, sợ là ông ta ngất xỉu.



“Thời tiết thế này, sau còn có mối chứ.” Ngô lão bản vô cùng lung túng.



“Nơi này trước đây có từng gặp nạn mối chưa?” Tần Thiếu Vũ hỏi.



“Chưa từng có.” Ngô lão bản lắc đầu, “Đừng nói là mùa đông khắc nghiệt, cho dù vào tiết xuân hạ thì cũng chưa từng thấy qua, dù là có, cũng chỉ cần một bình nước sôi là diệt được hết, nhất định không thể xuất hiện nhiều như vậy.”



“Vậy là có người cố ý sao?” Thẩm Thiên Lăng nhíu mày.



Ngô lão bản nghe vậy thoạt đầu là sửng sốt, sau đó thì vỗ đùi nói, “Không chừng là vậy thật đó!”



“Sao?” Người ở hiện trường nghe thấy thế liền hồi phục tinh thần, ai nấy cũng bảo ông nói cho rõ ràng.



“Hồi đó, khoảng chừng nửa năm trước, có một đạo sĩ tha hương đến chỗ ta ăn cơm, sau đọ lại không trả tiền, nhất định đòi tính cho ta một quẻ.” Ngô lão bản nói, “Lúc ấy ta đang bận, lại ngại tranh cãi ầm ĩ với hắn, vì thế muốn miễn phí bữa ăn đó để hắn đi nhanh cho, xem như làm công đức. Ai ngờ hắn lại cứ theo ta dây dưa mãi, ta thấy thế, cũng đành để hắn tính cho một quẻ.”



“Tính ra một sao?” Thẩm Thiên Lăng hỏi.



“Vậy thì không có, hắn thao thao bất tuyệt niệm nửa ngày, cuối cùng cho ta một tờ giấy.” Ngô lão bản nói, “Sau đó liền cười lớn nghênh ngang mà đi, nhìn qua giống như đầu óc có bệnh. Sau khi làm việc xong ta mở tờ giấy ra nhìn, suýt nữa giận đến méo mũi, ăn chùa uống chưa còn chưa tính, vậy mà còn dám nói khách sạn của ta phong thủy không tốt, sau này mọi chuyện bất lợi, đầu xuân năm sau không chừng còn dính vào tai ương lao ngục.”



“Vậy cũng gần đúng rồi.” Diệp Cẩn gật đầu.



“Lúc trước không cảm thấy, bây giờ ngẫm lại, từ sau khi đạo sĩ kia đi, tửu lâu này đúng là đã xảy ra không ít chuyện.” Ngô lão bản nói, “Nhưng đều là mấy chuyện lông gà vỏ tỏi, chẳng hạn như hôm nay có khách nhân tiêu chảy, ngày mai có khách nhân ngã cầu thang, mấy chuyện vặt vãnh như thế cũng không tính ít, bất quá mọi người đều không để bụng, ta cũng bồi thường, nên mọi chuyện cứ như vậy mà qua.”



“Xem ra có người không muốn để ngươi tiếp tục mở khách sạn nữa.” Diệp Cẩn đứng lên, “Mà thôi, trước đi xem mấy con mối kia là thế nào rồi hẵng nói tiếp.”



“Đa tạ Diệp cốc chủ.” Ngô lão bản thở dài nói cảm ơn, biểu tình vô cùng sầu mi khổ kiểm, thậm chí ngay cả hai mắt cũng sắp đỏ lên.



Tuy nói nam nhi không dễ rơi lệ, nhưng ai gặp phải loại chuyện này cũng sẽ không vui vẻ được.



“Có thể sửa thì sửa, nếu không sửa được, thì phá xây lại đi.” Thẩm Thiên Lăng nói, “Truy Ảnh Cung ra tiền giúp ngươi.”



Tần Thiếu Vũ nghe vậy chỉ cười, cũng không phản đối.



Ám vệ vô cùng muốn vỗ tay, khí phách như thế, thật không hổ là phu nhân nhà ta! Thật đúng là hào hùng khoái ý, nghĩa bạc vân thiên, bễ nghễ thương sinh, quang mang vạn trượng! (*)



(*) Làm việc hăng hái nhanh gọn, long chính nghĩa cao tận trời mây, đứng trên cả muôn dân, hào quang tỏa đi muôn trượng.



“Sao ta có thể không biết xấu hổ như thế chứ.” Ngô lão bản giật mình.



“Có gì xấu hổ đâu, nếu gặp rồi, thì tất nhiên không thể mặc kệ, huống hồ chúng ta cũng xem như đồng hương mà.” Thẩm Thiên Lăng tự động dời hộ khẩu của mình tới Truy Ảnh Cung, vô cùng tự giác.



Ý cười trong mắt Tần Thiếu Vũ càng sâu.



“Vậy thì vô cùng cảm ơn Thẩm công tử.” Ngô lão bản thiên ân vạn tạ, “Công tử yên tâm, về sau mỗi tháng ta đều sẽ bố thí người nghèo, coi như thay công tử làm công đức.”



Hết