Khế Tử

Chương 110 : Vô cực

Ngày đăng: 05:21 19/04/20


"Doanh Phong! Doanh Phong cậu chờ một chút!”



Doanh Phong không còn cách nào đành ngừng lại cước bộ, mình trước đây sao lại không phát hiện cái người này quấn người vầy chứ.



Vừa rồi Doanh Phong đi phía trước, Lăng Tiêu còn hăng hái đuổi theo đằng sau, hiện giờ hai người chân chính mặt đối mặt, Lăng Tiêu ngược lại không biết nói cái gì cho phải.



“Cậu có việc gì không?” Doanh Phong trực tiếp hỏi, ngầm ý là nếu không có việc thì mau biến.



Lăng Tiêu cắn răng một cái, "Cậu với Trục Nguyệt đi đăng ký sao?"



Doanh Phong nhíu mi, "Đăng ký?"



"Thì là, thì là chỗ bác sĩ Dao đó, đăng ký nghi thức trưởng thành gì đó đó, cậu biết mà.”



Cậu nói ậm ậm ừ ừ, Doanh Phong căn bản nghe không hiểu.



“Tôi không biết."



“Vậy là không đăng ký hả?” Tinh thần Lăng Tiêu lập tức tốt lên không ít, “Thế làm sao mà hôm nay tôi lại thấy hai người các cậu từ trong phòng y tế đi ra?”



“Cậu theo dõi tôi?"



“Tôi vô tình gặp bộ không được sao?”



“Chúng tôi vô tình gặp bộ không được sao?”



Lăng Tiêu nhỏ giọng nói thầm, "Cậu là ‘vô tình’, còn cậu ta có ‘vô tình’ không thì khó nói lắm.”



Doanh Phong không biết có nghe được không, tóm lại là không quan tâm, “Cậu đuổi tới đây chỉ để hỏi cái này?”



"Hỏi một chút cũng không được a, " Lăng Tiêu xoa xoa cái mũi che giấu xấu hổ, “Nè, cậu với Trục Nguyệt thử chưa?”



"Thử cái gì?"



“Thì,” Lăng Tiêu khoa tay múa chân làm động tác cắt ngón tay, “Cái bữa trước đó.”



Lần này Doanh Phong lập tức hiểu ý, “Không có."



Lăng Tiêu tâm tình sảng khoái X2, "Vì sao không thử?"



"Chẳng lẽ với mỗi người tôi đều phải thử một lần sao?"



"Không như vậy làm sao cậu tìm được bầu bạn kiếp trước chứ? Chỉ sợ cậu gặp một người thử một người, thử đến khô máu cũng chưa tìm được,” Lăng Tiêu có điểm vui sướng khi người gặp họa nói.


“Đã bị cưỡng chế di dời."



“Anh, tôi…” Trục Nguyệt hoảng sợ kêu một tiếng, bởi vì khi cậu mù quáng đâm loạn, đã vô ý cắt vào tay Doanh Phong.



“Vết thương nhỏ, không cần ngạc nhiên, " Doanh Phong quát chặn lời cậu.



“Nhưng mà,” Trục Nguyệt bất an chỉ vào vết thương của cậu ta, “Chảy máu kìa."



Doanh Phong không để chút vết thương nhỏ ấy vào mắt, mà trách mắng Trục Nguyệt, "Năng lực chiến đấu của cậu thật sự quá yếu, thực mất mặt người Thiên Túc."



Bị người trong lòng phê bình, Trục Nguyệt hổ thẹn cúi đầu, tầm mắt vừa lúc dừng trên vết thương mình mới tạo thành, có một đạo vết máu uốn lượn, theo cánh tay, chảy qua lưng bàn tay, ở đầu ngón tay lưu luyến chốc lát, cuối cùng rơi xuống đất, vừa lúc nhỏ cạnh vết máu của Lăng Tiêu cách đó không xa.



"A a a —— "



Trục Nguyệt lại một lần nữa kêu lên, chủy thủ trong tay cũng vì hoảng sợ mà rơi xuống đất, phát ra tiếng vang thanh thúy.



Doanh Phong không kiên nhẫn đề cao âm lượng, "Cậu lại la lối cái gì?”



Trục Nguyệt che miệng, vẻ mặt hoảng sợ chỉ lên mặt đất, giống như thấy một màn kinh khủng nhất trên đời.



Doanh Phong thuận theo thế tay cậu ta cúi đầu nhìn, vết máu một bên nguyên bản đã sắp thấm hết vào mặt đất, như được rót vào sinh mệnh, hướng tới vị trí máu cậu tích lạc, thong thả tràn qua, trên mặt đất lưu lại dấu vết đỏ thẫm truật mục kinh tâm (trông mà khiếp hãi).



Cảnh tượng khiến người kinh hãi này, nếu không phải Doanh Phong trước đó từng xem qua nhật kí nghiên cứu của Thái Ân, chắc chắn sẽ nghĩ xảy ra hiện tượng kỳ dị thần bí.



So ra, Trục Nguyệt không rõ chân tướng không trấn định được như vậy, sắc mặt cậu tái nhợt, biểu tình kinh hoàng như gặp quỷ.



Vết máu trên đất rốt cục hoàn toàn bất động, nhưng đã là trong ngươi có ta, trong ta có ngươi, tuy hai mà một, cùng với miêu tả trong nhật ký Thái Ân giống nhau như đúc.



Trục Nguyệt chỉ cảm thấy hai vai đau đớn, Doanh Phong đang gắt gao nắm lấy vai cậu.



“Của ai?”



"Cái, cái gì?" Trục Nguyệt không rõ.



“Máu trên mặt đất.” Một Doanh Phong khẩn trương đến thế Trục Nguyệt trước đây chưa từng gặp, lãnh tĩnh của anh ấy mười năm qua giờ khắc này hầu như bốc hơi sạch.



“Anh, anh trước hết nói cho tôi biết vì sao lại như vậy?"



Bả vai Trục Nguyệt cảm nhận đau đớn liên hồi, là Doanh Phong thêm khí lực trên tay, cậu bị đau đến phải kêu lên.



Doanh Phong căn bản không để ý tới câu hỏi của đối phương, “Nói, máu trên mặt đất là của ai?"



Trục Nguyệt cắn cắn môi dưới, lòng hạ quyết tâm, “Là máu của tôi.”