Khế Tử

Chương 3108 : Thiên Túc - Từ bi

Ngày đăng: 05:23 19/04/20


Đoạn này bối cảnh Thiên Túc cổ, lẽ ra nên thay đổi cách xưng hô cho giống cổ trang, nhưng sợ ráp vào mạch truyện sẽ bị rối, với lại thời này tuy cổ nhưng cũng rất tân tiến, nên mình mạn phép vẫn giữ cách xưng hô hiện đại, các bạn cứ tưởng tượng hoàng thất này giống trong phim ‘Hoàng cung’ của Hàn đi nha ~



Bên ngoài hoàng cung, mây đen giăng phủ, cung điện vốn huy hoàng rực rỡ nay cũng bao phủ một tầng khói mù u tối.



Sứ giả bọn họ phái đến bộ lạc Đại mạc Lang Túc Tinh cầu hòa đã trở lại, đồng thời mang đến điều kiện hòa giải mà Lang vương bộ lạc đề xuất.



“Bọn họ thật sự nói như vậy?" Hoàng đế đương triều Thiên Túc nghe sứ giả hội báo xong, thanh âm hơi mang giận dữ.



Sứ giả thấp thỏm bất an cúi đầu, "Thưa vâng, Lang vương Đại mạc nói nếu muốn kết thúc chiến tranh, ngoại trừ thỏa mãn điều kiện bồi thường mà họ đề ra kia, còn muốn bản thân điện hạ* phải đi, đi Lang Túc tinh… hòa thân**."



*Điện hạ: Chỉ Thái tử



**Hòa thân: Dùng hôn nhân của thái tử hoặc công chúa… để đổi hòa bình.



Thanh âm của y càng ngày càng nhỏ, nhưng trong đại điện một cây kim rơi xuống đều có thể nghe rõ ràng, vẫn một chữ không sót lọt vào tai mỗi người.



"Vớ vẩn!" Hoàng đế đánh mạnh lên tay vịn vương tọa, vì quá mức kích động mà ho mãnh liệt, lập tức có thị tòng (người hầu) khẩn trương tiến lên vuốt khẽ sau lưng cho ông.



Hoàng đế đỡ ngực hòa hoãn mất một hồi, tuổi thọ trung bình của hoàng tộc Thiên Túc chỉ có bốn mươi mấy năm, ông cũng sắp tới đại hạn rồi. Bởi vì trời sinh thể nhược, huyết mạch hoàng thất đều đơn truyền (chỉ có con một) qua nhiều thế hệ, tử tự (con nối dõi) duy nhất của ông là Nguyệt Hoa năm nay mới vừa đầy mười sáu, chỉ cần hai năm nữa, khi nó trưởng thành rồi, mình cũng có thể an tâm nhắm mắt. Thật không thể lường được địch nhân lớn nhất của bọn họ, bộ lạc Đại mạc Lang Túc tinh, lại có thể đưa ra yêu cầu quá đáng như vậy.



Hoàng đế rốt cục bình ổn hô hấp, "Nguyệt Hoa là con trai độc nhất của ta, là người thừa kế duy nhất của hoàng thất, quan trọng hơn là, nó là thân nam nhi đường đường chính chính, há có thể tặng cho dị tộc dã man hòa thân?"



Phía dưới có thần tử căm giận nói, "Bộ lạc Đại mạc không có khả năng không rõ ràng tình huống của điện hạ, bọn họ đưa ra loại yêu cầu vô lễ này, hiển nhiên là muốn mượn việc cự tuyệt hòa thân làm lý do ồ ạt xâm lấn. Nếu chúng ta bị bức đành phải đáp ứng, vậy đối với cả Thiên Túc chính là nhục nhã lớn lao, huyết mạch hoàng thất lại càng vì thế mà gián đoạn."



Lại có người cực kỳ bi ai nói, "Điện hạ trời sinh thể nhược nhiều bệnh, sao chịu nổi đường sá xa xôi, điều kiện khí hậu ở dị tinh. Huống chi, người Lang Túc hung mãnh dã man thế nhân đều biết, điện hạ làm sao, làm sao có thể…”



Tiểu hoàng tử ngồi ở thủ vị (vị trí đứng đầu) mé tây nghe bọn họ quần thanh nghị luận, gương mặt vốn đã khuyết thiếu huyết sắc trở nên càng thêm tái nhợt.



Nhiều người như vậy thất chủy bát thiệt cũng thương nghị không ra được một kết quả, Bộ lạc Đại mạc ở Lang Túc cũng là bộ lạc có quy mô hạng nhất hạng nhì, là địch nhân khó giải quyết nhất của Thiên Túc, bằng trình độ chiến đấu của bọn họ, căn bản không thể đối kháng, nếu không hy sinh tiểu hoàng tử, nghênh đón chỉ sợ chính là diệt vong của cả quốc gia.



Hoàng đế nghe bọn họ bàn tán đến đầu cũng phát đau, "Nhiều người như vậy, chẳng lẽ nghĩ không ra một biện pháp đẩy lui kẻ địch?"



Một trong số những nhà nghiên cứu thuộc Viện khoa học hoàng gia đứng dậy, "Hồi bệ hạ, thần có một ý tưởng,” hắn trải bản vẽ mang theo bên mình ra, “Đây là nghiên cứu mới nhất của thần, một loại máy có hình người bằng kim loại thể hình cực lớn, có năng lực công kích và phòng ngự cường đại, ngài có thể ở bên trong điều khiển nó, thần đặt cho nó tên là Cơ giáp.”



Lập tức có người đứng ra phản đối, "Ông nói nó là do người ở bên trong khống chế, vậy đối với thể năng của người thao tác, khả năng thăng bằng và năng lực ứng biến đều có yêu cầu rất cao, xin hỏi phát minh gọi là cơ giáp gì đó của ông, do ai đến thao tác đây?"



"Việc này..." Nghiên cứu viên bị hỏi khó.



Có người đề nghị, "Nếu chúng ta tìm một đội quân liên minh, cung cấp cho họ cơ giáp này, đồng thời tìm kiếm sự bảo hộ của đối phương, như vậy có thể chứ?"



“Đừng có ngây thơ, mượn danh nghĩa quân liên minh thu được vũ khí cao cấp của chúng ta xong, phục chế thiết bị rồi đối phó lại chúng ta, thiệt thòi kiểu đó chúng ta còn chưa ăn đủ sao?"



"Cho nên chúng ta hiện tại cần gấp chính là một loại vũ khí kiểu mới không cần người thao tác, có thể tự chủ hành động, độc nhất vô nhị, không thể phục chế, nhưng loại vũ khí này giờ ở nơi nào?"



Tất cả mọi người ở hiện trường đồng thời chuyển hướng về phía một người luôn không hé răng, ông cũng là một trong những nghiên cứu viên của Viện khoa học hoàng gia, đồng thời cũng là nhà khoa học được xem trọng nhất những năm gần đây.



Dưới vạn chúng chú mục, ông chỉ có thể kiên trì tiến lên một bước, "Bẩm bệ hạ, đoàn thể chúng thần cho đến nay xác thực vẫn luôn dốc sức cho một hạng mục nghiên cứu, hy vọng có thể phát minh một cá thể có năng lực chủ động tác chiến, bất quá trước mắt chúng thần gặp một nan đề rất lớn, khuynh tẫn toàn lực cũng vô pháp giải quyết."




Nguyệt Hoa nghiêng thân thể về trước, ôm đầu đối phương vào lòng mình, nước mắt từng giọt từng giọt lớn rơi trên đỉnh đầu anh, “Anh đã nói tôi có thể lệnh cho anh làm bất kỳ chuyện gì, nhưng anh ngay cả cười một cái đều làm không được, anh là tên lừa đảo, đại lừa đảo.”



***



Tám năm sau



Tiên hoàng tạ thế, tân hoàng trẻ tuổi kế nhiệm, đây đã là chuyện bốn năm trước.



Từ khi có Cô Tinh sinh ra, không còn ngoại tộc nào dám có chủ ý đánh Thiên Túc, những địch nhân từng xâm lược, khi nhục họ, đều nhận lấy báo ứng nên có, Bộ lạc Đại mạc quy mô nhất nhì Lang Túc tinh, lại càng lọt vào màn báo thù mang tính hủy diệt, từ đó về sau đổ nát tan rã, không còn tồn tại.



Thiên Túc đạt được an bình trước nay chưa từng có, thoạt nhìn họ chẳng còn gì phải lo âu, nhưng vẫn còn một chuyện còn đó chưa giải quyết.



Đó chính là từ khi tân hoàng đăng cơ, thanh âm đòi nạp hậu thủy chung chưa dừng, lại bị cậu dùng mọi cớ để kéo dài. Mấy đại lão thần hao hết lời lẽ, hết sức khuyên tân hoàng vì tử tự hoàng thất mà lo lắng, mau chóng hoàn thành đại sự nhân sinh.



Thẳng đến ngày hôm nay, toàn quốc trên dưới rốt cục nghênh đón đại điển tân hôn chờ đợi đã lâu.



"Bệ hạ, sắp phải cử hành đại điển rồi, người muốn đi đâu?" Lễ quan lo lắng theo sát đằng sau tùy tùng truy vấn.



Nguyệt Hoa đầu cũng không quay lại, “Ta chỉ muốn đi cáo biệt cùng lão bằng hữu, sẽ không đào hôn, ngươi không cần khẩn trương."



Lễ quan dừng lại không còn cách nào thở dài, tân hoàng trẻ tuổi thật sự làm cho người ta không yên lòng.



Đại môn rất nặng bị ken két một tiếng đẩy ra, trong điện đường nguy nga lộng lẫy, chỉ cô đơn đứng một người.



Người đó nghe được thanh âm, xoay người, lễ độ cung kính gọi một tiếng, "Bệ hạ."



Nguyệt Hoa bảo tùy tùng đẩy cậu qua, sau đó khoát tay.



"Ngươi đi xuống trước đi, ta có lời muốn nói riêng với anh ta.”



Tùy tùng nghe lệnh rời đi, đại môn nặng nề lần nữa đóng lại, trong phòng chỉ còn lại có hai người bọn họ.



Nguyệt Hoa chống lên tay vịn, gian nan đứng lên, đi từng bước đến trước mặt Thương Vân.



"Tôi phải kết hôn, kéo dài huyết mạch hoàng thất là trách nhiệm của tôi, anh có phải đã dự đoán được sẽ có một ngày như vậy, nên mới sớm lựa chọn bỏ qua hết thảy tình cảm?"



"Bất quá như vậy cũng tốt, chỉ có tôi có được ký ức giữa chúng ta, chỉ có tôi tám năm qua mỗi ngày đều cảm thấy khổ sở, mà anh cái gì cũng không biết, chưa hẳn không phải một loại hạnh phúc."



Nguyệt Hoa cúi đầu, kéo qua tay Thương Vân, đem một huy chương hình sao sáu cánh trịnh trọng đặt vào giữa tay anh, rồi giúp anh khép năm ngón tay lại.



"Anh có được sinh mệnh vĩnh hằng, mà tôi biết rõ mạng mình không kéo dài, hi vọng anh có thể giống như đã bảo hộ tôi, mà vĩnh viễn bảo hộ cho hậu nhân của tôi, đây là thỉnh cầu cuối cùng của tôi."



Tùy tùng đẩy hoàng đế trẻ tuổi ra ngoài, phương xa truyền đến từng trận pháo mừng nổ vang, đại điển đã sắp bắt đầu rồi.



Thương Vân diện vô biểu tình đứng trong điện đường trống trải, khóe mắt vô thanh lướt qua một đạo lệ ngân.