Khế Tử

Chương 3113 : Như ý

Ngày đăng: 05:23 19/04/20


Tĩnh mịch ban đêm nên có bị âm thanh đánh nhau cắt qua, sẽ không ai đến điều tra, cư dân ở đây đối với loại thanh âm này đã sớm tập mãi thành quen.



Không mang theo chút đồng cảm, thương xót, không nỡ và tình yêu nào, đây chỉ là hai thể trí năng vô tình muốn dồn đối phương vào chỗ chết, thông qua việc giết chết đối phương đạt được quyền lợi sinh tồn.



Lăng Kỳ nặng nề ngã xuống, mà chủy thủ trong tay Dạ Tranh cũng theo sát đâm vào ngực đối phương, theo tư thế mà phán đoán, còn tưởng rằng bọn họ chỉ là một người áp đảo người kia, ai có thể nghĩ đến một sự thật tàn khốc lại đang phát sinh.



Một trận gió lạnh thổi tỉnh Dạ Tranh, anh khôi phục lại từ thất khống, Lăng Kỳ nằm dưới thân anh vẫn không nhúc nhích, hung khí đâm thủng ngực cậu ấy đang nắm trong tay mình, dù phần mũi nhọn của chủy thủ chưa bị lút hết vào, nhưng cũng đủ đâm vào trái tim Lăng Kỳ.



Lời nói mà người thần bí kia nói vào ban ngày vẫn còn ở bên tai, anh rốt cục lại một lần nữa chính tay giết chết người yêu của mình, bọn họ đời đời kiếp kiếp tìm ra được nhau, lại mỗi một đời đều đi đến đồng dạng kết cục.



Chẳng lẽ vận mệnh như vậy nhất định không thể thay đổi? Dạ Tranh thống khổ rút chủy thủ ra, chất lỏng đỏ tươi mãnh liệt trào ra, anh cúi đầu liếm láp vết thương trước ngực Lăng Kỳ, phí công muốn ngăn cản máu chảy ra ngoài.



“Đừng rời xa anh nữa.”



Chuyện như vậy đã xảy ra quá nhiều lần rồi, anh không muốn lại trải qua nữa.



Anh từ ngực hôn đến bên môi, ánh mắt Lăng Kỳ thất thần mở to, sắc tố đen bên trong đang từng chút rút đi, khi sắc thái nơi đó hoàn toàn trở nên trong suốt, chính là kết thúc cuộc đời này của cậu.



“Anh không bao giờ muốn mất em nữa.”



Nước mắt của anh từng giọt rơi xuống, dừng trong đôi mắt vô thần của Lăng Kỳ, phảng phất như tạo nên gợn sóng nào đó.



Thật lâu sau, nhãn tình Lăng Kỳ hơi hơi chuyển động, sự tiêu tan của hắc sắc đã dừng lại, nơi đó để lại một tầng bụi khó mà bắt giữ.



Động tác nhỏ như vậy lại khiến Dạ Tranh mừng rỡ như điên.



"Lăng Kỳ?" Anh thử gọi.



Người dưới thân sau một lúc lâu mới có phản ứng với những lời này, đôi mắt trống rỗng của cậu sản sinh tiêu điểm, Dạ Tranh xác định tiêu cự đó dừng trên chính mình.



"Lăng Kỳ," anh lại kích động gọi liên tục vài tiếng, rốt cục có được lời đáp của đối phương.
Dạ Tranh gắt gao nắm tay Lăng Kỳ, từ lúc kết thúc nghi thức trưởng thành đến giờ anh chưa từng buông ra, như thể chỉ cần buông ra đối phương liền hóa thành một mạt linh hồn bay đi.



Nhưng mà giờ này khắc này, anh lại phải đưa ra lựa chọn, để cho tay người này tiếp tục dừng trong lòng bàn tay mình, hay là buông tay để cho em ấy đi xa.



Hai người bọn họ chăm chú nhìn nhau thật lâu, đó là tình yêu bảy đời bảy kiếp tích lũy, mới khiến cho họ may mắn có được nhiều thêm một khắc ở chung ngắn ngủi so với người khác.



“Anh từng cho là mất đi em chính là thống khổ lớn nhất, cho đến hôm nay anh mới biết được, thì ra phải buông tha sau khi mất rồi lại được, mới là trắng tay chân chính."



Dạ Tranh nghẹn ngào, “Anh nguyện ý trả giá toàn bộ tuổi thọ để vãn hồi, nhưng lại không nỡ để em phải trả một cái giá còn trọng yếu hơn sinh mệnh, anh hi vọng em vĩnh viễn tự do, khoái hoạt, mà không phải trở thành người phụ thuộc vào bất luận kẻ nào, kể cả vào anh.”



“Nếu muốn em trả giá tự do cùng tôn nghiêm mới có thể sống tiếp,” anh dừng thật lâu, nước mắt rơi như mưa, "Anh lựa chọn buông tay."



Tay anh ngày càng dùng sức, lại từng chút trượt ra, tay Lăng Kỳ, đang từng chút một rút khỏi lòng bàn tay anh.



Đây là khoảng thời gian lê thê nhất trong cuộc sống, quyết định gian nan nhất, hai tay nắm chặt lẫn nhau, lại càng lúc càng xa.



“Đợi một chút!” Lăng Kỳ đột nhiên cầm ngược lại tay anh.



“Em lúc này không có cách nào đưa ra câu trả lời, vì khi là người trắng tay, thì luôn liều lĩnh khát vọng muốn có, nhưng đến khi mọi người có được tất cả, thì lại vĩnh không biết đủ chọn ba lấy bốn.”



“Chúng ta hiện tại, chính là người tay trắng, trong sa mạc dù chỉ tìm được một giọt nước cũng cao hứng uống hết. Mà khi giọt nước đó biến thành rượu độc, hậu nhân của chúng ta, có thể tiếp thụ tất cả mà tiền nhân lưu lại hay không?”



“Bọn họ có thể sẽ oán hận, sẽ căm giận, bởi vì ích kỷ của chúng ta, là khởi nguồn cho bất bình đẳng của họ.”



Cậu chuyển hướng Lăng Tiêu, "Mỗi người chúng tôi ở đây, đều là đương sự không thể ra quyết định khách quan, chỉ có anh, anh tới từ tương lai khi đôi bên đều sống sót trong nghi thức trưởng thành, cũng chỉ có anh rõ ràng nhất quyết định này sẽ mang đến hạnh phúc hay bất hạnh.”



"Cho nên xin thứ cho tôi không chịu trách nhiệm mà đem lựa chọn gian nan này chuyển giao cho anh, quyết định của anh hôm nay, có thể sẽ ảnh hưởng cả Thiên Túc tương lai, thậm chí thay đổi thế giới mà anh tồn tại, cho nên, xin anh lựa chọn thận trọng…”



Cậu thâm tình nhìn lên Dạ Tranh, "... Là bỏ qua địa vị, bỏ qua tôn nghiêm, bỏ qua hết thảy theo người yêu mến cùng một chỗ, hay là vĩnh viễn cô độc mà tự do sống sót."