Khế Tử
Chương 3116 : Tĩnh Thế
Ngày đăng: 05:23 19/04/20
Tân lịch năm 3990, Giáo đường.
“Cám ơn lời khuyên của ngài, Lăng Thần quan, tôi đã tốt hơn trước nhiều.”
“Phải a, rất cảm tạ ngài.”
Lăng Tinh mỉm cười tiễn hai người ra khỏi giáo đường, "Thực vinh hạnh có thể giúp đỡ hai người, nếu quả thật cần phải cảm tạ, thì xin hãy cảm tạ thần đi, là Người chỉ dẫn cho tôi những lời này.”
Anh tiễn hai người thiên ân vạn tạ đi rồi, khoanh tay đứng ở viện tử của giáo đường, tuy nơi này một năm bốn mùa xanh um tươi tốt, nhưng về chủng loại thực vật thì vẫn đơn điệu, nếu có thể thêm vào một ít hoa cỏ thì tốt rồi.*
*Từ đây xưng ‘anh’ với Lăng Tinh nhé, Kinh Vũ thì đầu tiên xưng là ‘cậu’, sau này xưng ‘hắn’. Đã lén vào blog sửa những chương trước có liên quan
Lúc này ngoài viện truyền đến lời thì thầm của hai người vừa mới rời đi, có lẽ họ nghĩ Lăng Tinh đã vào trong rồi, nhưng không ngờ đối thoại của mình bị đương sự nghe được.
"Lăng Thần quan thật là một người không tệ a.”
“Phải đó, đáng tiếc chính là đến giờ cũng không chịu ký khế ước làm cho người ta lo lắng, người đã là thiếu niên bảy mươi mấy tuổi rồi."
"Ai, nghe nói là người sống sót sau sự kiện Tẫn diệt, là thật sao?"
“Suỵt…” Người kia tận lực giảm thấp thanh âm, hai người dần dần đi xa, lúc này Lăng Tinh nghe không được đối thoại của bọn họ nữa.
Lúc Lăng Tinh nghe bốn chữ đó, biểu tình có một thoáng cứng lại, bất quá rất nhanh điều chỉnh, dù vừa rồi có một người đứng trước mặt theo dõi anh từ đầu chí cuối, cũng chưa chắc có thể phát hiện manh mối.
Anh vừa định xoay người lại, liền thấy từ xa bay tới một chiếc phi hành khí, chuẩn xác đáp xuống ngoài giáo đường, sau khi nhìn thấy dấu hiệu trên đó, nét tươi cười trên khóe môi anh càng sâu thêm.
“Anh lại điều dụng xe quân đội đi làm việc tư." Trên ghế lái của phi hành khí, kí hiệu chuyên dụng của Nguyên soái thật bắt mắt, nhưng Lăng Tinh đương nhiên sẽ không tự mình đa tình cho rằng đây là bản thân Nguyên soái tới đây, người có thể lái xe của ngài chạy khắp nơi, tất nhiên không thể nghi ngờ chính là khế tử của Nguyên soái —— đương kim giáo chủ giáo hội - Tĩnh Thế.
Tĩnh Thế mặc áo choàng rộng thùng thình, cho nên Lăng Tinh không thể phát hiện ngay người phía sau, nhưng khi Tĩnh Thế hơi nghiêng người qua, thiếu niên đằng sau ông liền xuất hiện trong tầm mắt Lăng Tinh.
Thiếu niên này gây cho người ta cảm giác rất kỳ quái, nhìn cậu có thể thấy cao hơn Lăng Tinh trên dưới mười centimet, trong số thiếu niên, đây đã thuộc vào loại rất cao.
Nhưng càng khiến người chú mục chính là ngũ quan khuôn mặt cậu, trên đó không nhìn thấy bất cứ biểu tình nào.
Thoạt nhìn dường như là một người khá lạnh lùng nha, Lăng Tinh nghĩ thầm.
"Không không không, " Lăng Tinh vội xua tay, "Cho dù là đồ ăn thức uống để no bụng và giải khát, thì cũng có rất nhiều loại, chẳng lẽ chưa từng có ai đề nghị cậu thử những thứ khác?”
Kinh Vũ lắc đầu.
Lăng Tinh cảm thấy thực không tin nổi, loại bánh mì năng lượng này, nếu không phải không có lựa chọn nào khác, ai lại lấy nó chống đói chứ?
“Cậu chờ chút.”
Lăng Tinh chạy ra ngoài, trên máy bán nước mua một lon đồ uống năng lượng, đưa cho cậu ấy.
“Cậu thử cái này đi.”
Kinh Vũ thuận theo nhận lấy uống một ngụm.
"Thế nào?" Lăng Tinh thật cẩn thận hỏi.
"Ngọt."
Lăng Tinh bị đáp án như vậy chọc cười, "Đương nhiên, ngoại trừ hương vị, nó còn có thể bổ sung năng lượng cho cơ thể cậu, sau khi vận động uống nó là tốt nhất.”
“Còn nữa, chủng loại đồ ăn còn nhiều hơn, riêng cái loại bánh mì năng lượng mà cậu hay ăn thôi, đã có năm sáu vị khác nhau.”
Anh ở trong phòng lật trái lật phải, cư nhiên thật bị anh lôi ra được một bịch còn để dành, giấy gói màu hồng, hình như là lần trước khi anh ra ngoài du lịch đã mua.
“Bịch bánh mì năng lượng này là vị ô mai, cậu ăn ăn thử.”
Kinh Vũ rứt ra một miếng đặt vào miệng tinh tế nhai kỹ, nửa ngày mới đối Lăng Tinh đang chờ mong cho ra đáp án.
"Ăn ngon."
Lăng Tinh thành thật bật cười, "Thấy chưa, tôi không lừa cậu đúng không, chỉ cần cậu nguyện ý thử, trên đời này còn có rất nhiều thứ ăn ngon. Người ta sản xuất ra đồ ăn nhiều loại khẩu vị như vậy, chính là để kết cấu ẩm thực của chúng ta không đơn điệu, bất kể là về mùi vị, hay là dinh dưỡng, đều đáng cho chúng ta nhất nhất nếm thử.”
Kinh Vũ cái hiểu cái không gật gật đầu.
"Đi thôi, " Lăng Tinh lấy đi nước lọc và bánh mì trong tay cậu, “Tôi mang cậu đi thể nghiệm nhiều mỹ vị hơn nữa."