Khế Tử

Chương 3118 : Vô song

Ngày đăng: 05:23 19/04/20


Hạ đi đông lại, xuân tới thu qua, sách ảnh thực vật tích góp từng tí một trên bàn càng ngày càng dày, thời gian cũng luân chuyển đến năm thứ bảy Lăng Tinh thu dưỡng Kinh Vũ.



Lăng Tinh đứng ở trước bàn, đang sắp xếp lại từng bản từng bản vẽ tay, dư quang ánh mắt quét đến một người ngoài cửa sổ đang ló đầu vào nhìn. Anh hiểu ý cười, sau đó mở cửa sổ ra, "Vào đi."



Phía ngoài đầu cành lay động, Lăng Tiêu nhảy vào, căn phòng này không phải lần đầu tiên cậu tới, nhưng lúc tới lần trước, xem ra giường còn chưa có tầng trên.



"Cô Tinh đến rồi? Anh ta ở đâu?"



“Cậu cũng biết?" Lăng Tinh cũng không quá kinh ngạc, "Cậu ấy tùy quân ra ngoài rồi, tạm thời sẽ không trở về, lần này cậu ở bao lâu, đừng ngại ở lại đây.”



"Không rõ lắm, " Lăng Tiêu đỉnh đạc tựa vào bên cạnh bàn, tùy tay cầm bản phác họa lên xem, “Thời gian lâu nhất trong một thời đại mà tôi từng ở là ba năm, ngắn nhất thì chỉ có vài giây, tôi cũng không biết chính mình khi nào thì sẽ biến mất."



Lăng Tinh nhìn lá rụng ngoài cửa sổ, lòng sinh cảm thán, "Đã là mùa thu năm 3999 tân lịch, lần đầu tôi nhìn thấy cậu, là năm 3949, với tôi mà nói, thời gian đã trôi qua suốt 50 năm, nhưng đối với cậu, có lẽ chúng ta chỉ mới cách xa được một khắc đi.”



“Ờ,” Lăng Tiêu đánh giá anh, “Anh so với một khắc trước mà tôi thấy, tinh thần khí sắc tốt hơn nhiều, trong 50 năm nay có chuyện gì vui sao?”



Lăng Tinh cúi đầu mỉm cười nhìn bản phác họa trong tay, “Tôi vốn định giúp cho một người cần sự giúp đỡ, không thể tưởng được cuối cùng người được giúp lại là chính mình. Bên ngoài đồn đãi Cô Tinh rất khó ở chung, nhưng trong mắt tôi, cậu ấy đơn giản lại thuần túy, mỗi một ngày cùng cậu ấy ở chung, tâm linh đều giống như được Ơn Thần gột rửa, tràn ngập yên bình đến không thể tưởng tượng nổi.”



“Anh ta có từng vẽ anh chưa?”



Lăng Tinh ngoài ý muốn, "Không có, cậu ấy chỉ vẽ thực vật, tôi chưa từng thấy cậu ấy vẽ người.”



“Thử thử đi, anh ta chưa vẽ qua thì làm sao biết được chớ?”



“Không phải là cậu biết chút gì đấy chứ?”



"Ngô," mắt Lăng Tiêu phiêu qua một bên, "Lấy đạo đức nghề nghiệp của một người xuyên không, tôi không thể để lộ tình tiết.”



"Cũng tốt," Lăng Tinh buông tha việc truy vấn, "Tương lai như thế nào, tôi còn mong bảo trì một chút cảm giác thần bí, bất quá, nói tới chuyện quá khứ, chắc cậu sẽ không giữ bí mật chứ?"



Lăng Tiêu không chút để ý hỏi, "Chuyện gì?"


Anh bước nhanh vào giáo đường, quỳ xuống trước tượng thần, yên lặng cầu nguyện.



—— Thần, xin Người tha thứ cho lời nói dối của con, nhưng chỉ cần nghĩ đến, cậu ấy sẽ bị mang khỏi nơi này, dưới khống chế của quân đội vĩnh viễn xâm lược không có giới hạn, hai tay dính đầy máu tươi của người vô tội, thì con bất kể thế nào, bất kể thế nào cũng không muốn để cậu ấy rời đi.



Lăng Tinh cầu nguyện với tấm lòng thành kính nhất, lại không thể nghĩ đến, ở một nơi cách đây rất xa, một âm mưu đang lặng lẽ sản sinh.



"Hiện tại tiếng hô hào của dân chúng càng lúc càng lớn, nếu tiếp tục tùy ý bọn họ như vậy, chỉ sợ tương lai thật sự không thể nằm trong tay chúng ta."



“Đám ngu dân nực cười,” Long Dần cười lạnh một tiếng, "Cũng không nghĩ coi, tài nguyên bọn họ đang sử dụng, có được mấy thứ không phải đến từ tiến cống định kỳ của hàng tinh, bằng sức sản xuất của dân cư Thiên Túc trước mắt, chúng ta căn bản không thể nào tự cấp tự túc (ý nói độc lập trong sản xuất, tự làm cho mình ăn).”



“Để tôi xem, cứ cắt đứt tiếp tế của họ trong một thời gian, họ liền biết tầm quan trọng của hàng tinh đối với chúng ta."



“Tôi ngược lại không lo đám ngu dân này,” Long Dần đổi vị trí hai chân một cái, "Chỉ sợ Nguyên soái đại nhân của chúng ta lập trường không kiên định, lại bị vị giáo chủ nhà ông ta thuyết phục, ngay cả khế tử của mình cũng không khống chế được, thật sự là…” Hắn mang vẻ khinh thường lắc lắc đầu.



“Chuyện này nếu cứ tiếp tục, sẽ càng đêm dài lắm mộng, theo tôi thấy, chúng ta nên mau chóng nghĩ ra biện pháp thực hiện kế hoạch, nếu kế hoạch thành công, mặc cho bên ngoài có ồn ào thế nào, thì họ cũng không thay đổi được sự thật đã phát sinh. Hơn nữa, khi người dân hưởng thụ được chỗ tốt kế hoạch này mang đến rồi, thì nhất định sẽ hiểu được hành động của quân đội.”



“Cậu nói nên làm thế nào đây?” Long Dần liếc mắt nhìn hỏi.



"Kỳ thật ai đã thấy qua hạt giống này đều biết, bề ngoài của nó rất bình thường, chẳng khác gì một hạt đào, chúng ta lấy một hạt giả thay thế nó làm yên lòng dân chúng, lại âm thầm phái người đem hạt thật gieo trồng, như thế liền thiên y vô phùng.”



“Là cách tốt,” Long Dần xoa cằm, “Nhưng mà gieo ở đâu đây?"



Tham mưu tra tinh đồ, "Nơi xa nhất người Thiên Túc có thể tới là Hoàng Túc tinh, nếu chúng ta đem hạt giống đến Hoàng Túc, rồi lấy nơi này làm tâm, mở rộng phạm vi hành động ra một khoảng với bán kính 35200EAU, đến lúc đó, những tinh cầu chúng ta có thể đặt chân tới, có thể lan đến Lan Túc tinh cách đây bảy vạn EAU.”



Long Dần ngoài cười nhưng trong không cười nghe xong lời y, “Thế sao, tôi có một đề nghị tốt, có thể trực tiếp tăng khoảng cách này lên mười vạn," hắn chuyển động Lan Túc tinh trên tinh đồ, "Cũng chính là trực tiếp đem hạt giống gieo xuống đây.”



"Chính là, lấy năng lực của chúng ta, thì không có cách nào đến Lan Túc tinh."



Long Dần cười đầy thâm ý, “Cậu còn quên một người."



Đối phương rất nhanh lục tìm trong đầu, rốt cục đoán được ý trong lòng Long Dần, “Ngài là nói... Cô Tinh?"