Khế Tử
Chương 3122 : Chấn nhiếp
Ngày đăng: 05:23 19/04/20
Nhưng Lăng Tinh vừa mới nổi lên ý niệm xa nhau trong đầu, phía sau liền có tiếng đánh nhau truyền đến, anh quay đầu nhìn, giật mình phát hiện Kinh Vũ mạnh mẽ mở một cửa đột phá, vọt vào vòng vây, nhảy một bước đến bên cạnh Lăng Tinh.
“Cậu…” Lăng Tinh muốn hỏi, rồi lại không biết nên hỏi thế nào.
“Anh nói lúc cần thiết có thể dùng, tôi cảm giác được anh đang gặp nguy hiểm nên mới dùng.”
... Quả nhiên trực giác của Cô Tinh là đẳng cấp dã thú sao?
Bất quá Lăng Tinh vẫn thấy thật may cậu ấy có thể tới, nhưng nghĩ lại, dù cậu ấy là Cô Tinh, cũng không phải là đối thủ của nhiều người như vậy, nghĩ đến đó không khỏi lo lắng cho Kinh Vũ.
“Anh đứng đây.” Kinh Vũ bỏ lại một câu liền lập tức xông lên, cùng đám quân nhân Long Dần phái tới đánh thành một đoàn. Kinh Vũ ở quân bộ trực tiếp dưới quyền Long Dần, cùng những người này vốn nên là những chiến hữu trong cùng đội ngũ, hôm nay vì Lăng Tinh mà cùng bọn họ vũ khí đối chiến.
Lăng Tinh ở một bên vì hắn mà đổ mồ hôi lạnh, cho dù là Cô Tinh thì mới mấy hôm trước cậu ấy cũng chỉ là thiếu niên, mà đối thủ của cậu ấy đều là những quân nhân đã hoàn toàn phát dục, được nghiêm chỉnh huấn luyện, Kinh Vũ lấy một địch nhiều, lấy yếu địch mạnh, căn bản không thể nào là đối thủ của bọn họ.
Nhưng dần dần Lăng Tinh cũng nhìn ra, những người này tựa hồ không sử xuất toàn lực với Kinh Vũ, hành động của bọn họ, ở một mức độ nào đó lại giống như dò xét.
Quả nhiên, Lăng Tinh đoán không sai, một trận qua đi, vài người đều nhảy lùi lại, đồng thời ly khai phạm vi công kích của Kinh Vũ, Kinh Vũ cũng không đuổi cùng giết tận, mà lui đến bên người Lăng Tinh.
"Chúng tôi không phải phụng mệnh đến ám sát cậu ta.” một người dẫn đầu nói.
Cô Tinh trời sinh không có biểu tình, người khác cũng nhìn không ra hắn tin hay không tin.
"Long Dần trung tướng muốn mời cậu ta qua đó một chuyến, ngài cũng lệnh cho cậu trở về.” Hắn đối Lăng Tinh cùng Kinh Vũ phân biệt dùng từ khác nhau là ‘mời’ cùng ‘ra lệnh’, hiển nhiên là đã được dặn dò trước.
“Muốn tôi đi làm gì?” Lăng Tinh hơi khẩn trương, giáo chủ theo Nguyên soái ra ngoài rồi, Long Dần phỏng chừng cũng là nhắm thời cơ này.
“Cậu đi sẽ biết."
Bọn họ nhiều người thực lực mạnh, Lăng Tinh cũng không có lựa chọn khác, chỉ có thể bị áp giải, lần nữa về quân bộ.
Long Dần nghe xong thuộc hạ hồi báo, có thể làm cho Cô Tinh hạ thủ với người của mình, xem ra kỳ xây dựng chủ quyền quả thật có tồn tại, vậy không có cách nào ra lệnh cho Cô Tinh dùng thân phận khế chủ bức cung Lăng Tinh được.
Nhưng không sao, hắn có thể đợi, nghĩ tới đó, hắn thu liễm nhuệ khí, tận khả năng lấy tư thái bình thản, nói với hai người bị áp giải đến tận đây:
“Tôi muốn giáp mặt chúc mừng các cậu đã ký khế ước, cho nên để thủ hạ mời các cậu lại đây."
Lăng Tinh không nói gì âm thầm phỉ nhổ, ai chả biết để Kinh Vũ cùng tôi ký khế ước là chủ ý của ông, trước đó ông chắc cũng không ngờ tôi sẽ sống sót đi.
"Dựa theo ước định của chúng ta từ trước, cậu chỉ nuôi nấng Cô Tinh đến khi hắn thức tỉnh, giờ hắn đã trưởng thành, không cần người giám hộ nữa, tôi nghĩ, cũng đến lúc cậu để hắn quay về quân bộ rồi.”
Lăng Tinh lạnh lùng nói, “Quay về quân bộ chẳng phải chỉ cần một câu nói của ông sao? Huống chi cậu ấy đã bị ông triệu hồi đến đây."
"Vậy là tốt rồi, " Long Dần ra vẻ yên tâm, “Nhưng lúc trước chỉ có một mình hắn trở về, hiện tại chỉ sợ không được, thân là khế tử của hắn, cậu có nghĩa vụ theo khế chủ của mình cùng dời qua đây.”
Lăng Tinh biến sắc, "Có ý gì?"
Long Dần lấy ra một tấm thẻ, đặt ở trước mặt Kinh Vũ, “Tôi đặc biệt chuẩn bị cho hai người các cậu, sau này chỗ này chính là chỗ ở của các cậu, cậu ta không thể tiếp tục trở lại giáo đường, cậu cũng vậy."
“Tôi ở giáo đường đã quen, tôi không muốn dọn đi.” Lăng Tinh một hơi cự tuyệt.
Long Dần cúi đầu đùa bỡn ngón tay của mình, "Khế tử phải theo khế chủ ở cùng một chỗ, đây là quy củ, khế chủ bỏ rơi khế tử là trái pháp luật, cậu chắc cũng không muốn chứng kiến Cô Tinh chính mình một tay dưỡng thành phạm pháp đi?"
Lăng Tinh gọn gàng nhanh chóng ký xuống tên mình, từ sau khi biết được tương lai từ miệng Lăng Tiêu, anh chẳng còn gì mà không bỏ xuống được, tuy Kinh Vũ mất sớm thực đáng tiếc, nhưng nghĩ đến việc cậu ấy sẽ không bị quân bộ lợi dụng, anh lại cảm thấy may mắn.
"Ký xong rồi.” Anh đẩy thư nhận tội về phía trước, Long Dần đảo mắt qua, cậu ta thật sự ký vào tên mình, dứt khoát như vậy ngược lại khiến Long Dần có chút nghi ngờ.
“Nếu đã đến lúc này, tôi cũng không ngại nói cho ông biết thêm một chút, về hướng đi của hạt giống mà ông quan tâm nhất.”
Long Dần khẩn trương hơi nghiêng thân mình tới trước, vểnh tai không bỏ qua mỗi một chữ Lăng Tinh sắp nói.
Lăng Tinh mỉm cười, "Tôi để nó vào tương lai.”
Long Dần phát giác mình bị đùa bỡn, lạnh mặt, gọi thuộc hạ tới.
“Đưa cậu ta đến yểm đường."
Lăng Tinh không cần bất luận kẻ nào mời, thoải mái tự động đi trước, người của Long Dần theo ở phía sau, xa xa nhìn lại giống như đang hộ tống anh.
Ngoài cửa yểm đường, đã xếp hàng chỉnh tề mấy hàng quân nhân, Lăng Tinh liếc mắt một cái liền nhìn thấu, bọn không phải tới giám sát mình bị hành hình, mà là được phái tới giám thị nhất cử nhất động của Kinh Vũ.
Kinh Vũ đứng chính giữa đội ngũ, diện vô biểu tình, hắn biết đây là hiện trường tử hình Lăng Tinh, Long Dần đã nói với hắn trước, đây là mệnh lệnh của quân bộ, mà hắn thân là một quân nhân, phải vô điều kiện phục tùng mệnh lệnh thượng cấp.
Lăng Tinh từ xa đã nhìn thấy Kinh Vũ, hướng về hắn cười sáng lạn, tầm mắt Kinh Vũ cũng dừng trên người anh, nhưng không tỏ ý gì.
Lăng Tinh cũng không trách hắn, đó mới là Kinh Vũ của anh, cậu ấy không có cảm tình nhân loại, lại có thể làm những chuyện khiến người khác cảm động. Cậu ấy không lời ngon tiếng ngọt như người khác, cũng vĩnh viễn không đoán được tâm tư của bạn, nhưng lại tín nhiệm bạn vô điều kiện, tin tưởng mỗi một câu bạn nói, cũng nguyện ý vì bạn làm bất kỳ chuyện gì, chỉ cần đơn giản đem yêu cầu nói ra.
Đó là Kinh Vũ độc nhất vô nhị của anh, bầu trời nhiều ngôi sao như vậy, khéo thế đó, có một ngôi sao cô độc rơi xuống, đi vào lòng anh, cứ thế mà thuộc về anh, còn có ai may mắn hơn anh sao?
Anh bị dẫn tới trước mặt Long Dần lần cuối cùng, “Đến tận bây giờ, cậu vẫn không chịu nói cậu giấu thứ đó ở đâu sao?”
Lăng Tinh mỉm cười đáp lại, “Tôi đã nói rõ rất nhiều lần, tôi giấu nó ở tương lai.”
“Cậu đã kiên trì như vậy, cũng chỉ đành để cậu gặp lại nó trong tương lai thôi,” Long Dần giơ tay lên, vừa muốn hạ lệnh, Lăng Tinh đã mở miệng trước.
“Tôi có thể nói với cậu ấy một câu cuối cùng không?” Anh chỉ chính là Kinh Vũ cách đó không xa.
Long Dần quét mắt qua Cô tinh, đây cũng là thời cơ tốt thí nghiệm độ trung thành của hắn, “Đi đi.”
Lăng Tinh đi từng bước đến trước mặt đối phương, trong mắt anh hàm chứa thâm tình, anh kiễng chân, ghé vào tai hắn nhẹ nhàng nói:
"Bảo quản cho tốt thứ tôi giao cho cậu, dùng nó để tìm lại tôi.”
Nói xong, anh liền lui về, trên mặt lộ ra nét tươi cười không tiếc nuối.
Kinh Vũ vẫn như cũ không có phản ứng gì, hắn nhìn theo Lăng Tinh nghĩa vô phản cố* đi vào yểm đường, Long Dần cách đó không xa thờ ơ lạnh nhạt nhìn tất cả mọi chuyện, thấy thế vừa lòng gật gật đầu.
*Nghĩa vô phản cố: Làm việc nghĩa không chùn bước
“Tất cả đều đã chuẩn bị tốt rồi.” Thuộc hạ cuối cùng tiến lên xin chỉ thị.
Thanh âm Long Dần trầm xuống, "Hành hình."