Khế Tử

Chương 3127 : Bàn nhược*

Ngày đăng: 05:23 19/04/20


* Bàn nhược: Nghĩa là Bát nhã, sự thông thái, trí tuệ



Sân sau giáo đường nhỏ thật hiếm thấy tụ tập rất nhiều người, chỗ Doanh Phong từng chôn hạt đào xuống, xa cách thật nhiều năm như vậy, mới mọc được một gốc cây nhỏ cao chừng một thước, nhiều năm qua Doanh Phong vẫn luôn tìm kiếm tư liệu có liên quan tới nó, nhưng thủy chung không thu hoạch được gì.



"Đây là cây linh hồn mà cậu nói?” Tóc đỏ là người đầu tiên biểu đạt nghi ngờ, "Cây gì trụi lủi đến một cái lá cũng không có."



Băng Xán cũng cảm thấy kỳ quái, "Vì sao trong hậu viện giáo đường Doanh Phong sống lại mọc lên một cây linh hồn chứ?”



"Bởi vì hạt giống là Doanh Phong tự tay gieo xuống.” Nghe xong lời Lăng Tiêu, mọi người tập thể nhìn phía Doanh Phong.



Doanh Phong lại càng chẳng biết tí gì, “Anh? Chẳng lẽ không phải Tiểu Hôi?"



Lang xám một bên nghe xong vội vàng lắc lắc đầu tỏ vẻ vô tội.



Doanh Phong cẩn thận nhớ lại một chút, "Chẳng lẽ thật là hạt đào đó?”



Anh đột nhiên nghĩ, nếu Lăng Tiêu chính là người yêu kiếp trước của anh, vậy hạt đào đó chẳng phải chính do cậu lưu lại sao?



"Năm đó Lăng Tinh vì không để quân đội đem hạt giống trồng trên những tinh cầu khác, mới lén trộm nó từ tay Cô tinh, sau đó giao cho tớ. Tớ bỏ hạt giống vào lồng năng lượng của Doanh Phong, cho nên ảnh từ sau khi thức tỉnh liền mang theo nó." Lăng Tiêu dăm ba câu khái quát chuyện trước đó.



Doanh Phong nghe vậy hết sức kinh ngạc, không ngờ là cậu đem nó đặt vào lồng năng lượng của mình, Lăng Tiêu đã biết nó sẽ tạo thành hậu quả gì, không biết mang tâm tình gì làm chuyện này.



"Cho nên anh căn bản không biết nó là cái gì, mà vẫn luôn mang theo? Nhưng thứ quan trọng như vậy, sao anh lại đem chôn chứ?” Tóc đỏ tả oán.



Lăng Tiêu đương nhiên khó mà nói là bởi vì cậu ghen, cọ cọ mũi qua loa chuyện này, “Trọng điểm là may mắn nó không bị vứt, cũng không bị trồng ở nơi khác, chúng ta dời nó về căn cứ, nhìn xem hải đăng có thể cảm ứng được không, liền biết nó có phải cây linh hồn hay không ngay thôi.”



Phục Nghiêu đã nhận được thuộc hạ báo cáo, sau khi hải đăng tắt những thiếu niên thể chất yếu kém đã xuất hiện dấu hiệu bị lực dẫn linh hồn ảnh hưởng, những thiếu niên đó chỉ sợ thật không có biện pháp tồn tại lâu dài dưới tình huống không có hải đăng, việc khẩn cấp trước mắt chính là phải lập tức đem cây linh hồn di chuyển qua.



"Địch nhân nếu thấy hải đăng một lần nữa sáng lên, nhất định sẽ sinh nghi, nếu lại đột kích ồ ạt thì làm sao?”



"Sẽ không," Doanh Phong thập phần khẳng định nói, "Bọn họ lần này tiến công, nhất định phái ra toàn bộ binh lực, cũng tiêu hao lượng lớn tài lực, tôi đoán bọn họ trong khoảng thời gian ngắn không có khả năng tiếp tục chế tạo chiến sĩ mới, mà những người đã chuyển thế đó coi như một lần nữa thức tỉnh, cũng cần ít nhất mười năm.”


Lăng Tiêu lợi dụng vị trí bên trên đối Doanh Phong hết cắn rồi gặm, ngay cả cậu cũng hoài nghi chính mình cắn nát cả môi Doanh Phong rồi, còn đứt quãng không phục nói, “Đây còn không phải vì anh mỗi một đời đều đánh bại em trong nghi thức trưởng thành sao, chẳng có một đời nào để em thắng, quả thực khiến người ta không thể nhẫn nhịn."



“Anh đây thừa nhận lúc mới vừa gặp lại thì em thắng," Doanh Phong hung hăng ngậm đầu lưỡi đối phương hút một cái sau đó buông ra, rất vô sỉ mà thêm một từ giới hạn đằng sau, “trong mười phút."



Tay Lăng Tiêu đã không an phận mà bồi hồi quanh quẩn nơi chốn trên mục tiêu, tựa như đang chọn cho mình một chỗ thích hợp nhất mà hạ khẩu, "Em còn chưa hưởng qua máu trong tim anh là tư vị gì đâu, hôm nay chính là ngày em nhất tuyết tiền sỉ*.



*Nhất tuyết tiền sỉ: Một thành ngữ, giải thích thì dài, tóm lại nghĩa là ‘rửa nhục’.



Nói xong bàn tay đang áp chế đầu vai Doanh Phong của cậu âm thầm dùng sức, kiên quyết không để cho đối phương có cơ hội xoay người.



“Vậy sao?” Doanh Phong nói xong câu đó, hơi hơi ngẩng đầu ngậm vành tai Lăng Tiêu vào miệng, dùng răng nhẹ nhàng khẽ cắn, chỉ một động tác như vậy, Lăng Tiêu cả người cứng đờ, sau đó liền mềm nhũn ngã sấp trên người đối phương.



Lúc này Lăng Tiêu tứ chi mềm yếu, lực lượng cả người đều tán đi, bản lĩnh khổ luyện nhiều năm rốt cuộc không có chỗ dùng, này thói quen nhỏ khi Doanh Phong đến cao trào, khơi gợi toàn bộ ký ức trên thân thể cậu, càng đừng nói một lần lại một lần phóng thích, sớm khiến cho cậu đối với động tác này hình thành phản xạ có điều kiện.



“Anh… Anh…” Lăng Tiêu đỏ bừng cả mặt, không thể nói rõ là tức giận hay là kết quả do dục tình dâng lên.



Doanh Phong ôm chặt thắt lưng cậu nhân tiện lật một cái, vị trí hai người đã đảo ngược, Doanh Phong ôm lấy Lăng Tiêu không thể động đậy dùng mọi cách để yêu thương, từ khóe môi cậu hướng xuống, thuận theo cổ hôn đến xương quai xanh, tay kia thì đã bất giác cởi mấy cái cúc áo.



"Vô sỉ, anh cư nhiên dùng thủ đoạn bỉ ổi như vậy!” Lăng Tiêu ngay cả cơ hội xuất thủ cũng không có đã hoàn toàn rơi vào bại thế, vốn hùng tâm bừng bừng muốn cùng đối phương phân cao thấp, lại bị một chút thủ đoạn đơn giản như vậy chinh phục, duy nhất có thể dùng khí lực là cái miệng thì vẫn không chịu nhận thua.



"Thói quen thật sự là một thứ đáng sợ, không phải sao?" Doanh Phong tinh tế liếm ướt làn da nơi anh sắp chiếm hữu, anh đã từng cắn ở đây một cái, dưới tình huống hoàn toàn không tình nguyện đem người này biến thành của mình, tựa như để bồi thường cho tiếc nuối của bọn họ, nghi thức trưởng thành lần này, họ rốt cục có thể mang theo tình yêu với nhau mà xúc phát.



“Anh đáng ghét! Em đều đã bị anh đè bốn ngàn năm rồi!” Lăng Tiêu liều mạng vào một khắc cuối cùng cố gắng kháng nghị.



"Vậy tiếp tục đè thêm bốn ngàn năm là được.” Doanh Phong hướng về phía trên cong mình lên, đầu hơi ngưỡng, một tiếng khẽ kêu truyền đến, khi lần nữa chậm rãi cúi đầu, hai chiếc răng nanh đã trở nên bén nhọn vô cùng.



Lăng Tiêu vẫn là lần đầu tiên chứng kiến biến thân trong nghi thức trưởng thành, không khỏi thấy ngây dại.



“Một lần nữa thuộc về anh đi.”



Doanh Phong dùng sức cúi đầu, răng nanh sắc bén hung hăng đâm xuyên qua ngực Lăng Tiêu.