Khế Tử

Chương 3129 : Ẩm lộ*

Ngày đăng: 05:23 19/04/20


*Ẩm lộ: Uống sương



Đây đại khái là nghi thức trao quân hàm Nguyên soái đơn sơ nhất trong lịch sử Thiên Túc, Phục Nghiêu trịnh trọng từ tay Đại Tuyền tiếp nhận lệnh ủy nhiệm, vị trí của hắn lúc này không phải là lễ đường quân bộ trang nghiêm túc mục, mà là cảnh hoang tàn khắp nơi tường đổ.







Sau tướng quân trẻ tuổi nhất, Phục Nghiêu lại trở thành Nguyên soái trẻ tuổi nhất Thiên Túc, ngay cả bản thân hắn cũng cho rằng lúc này là quá sớm. Từ khi tiền tiền nhiệm Nguyên soái đi theo khế tử chuyển thế, tự tay đem quân hàm Nguyên soái trao tặng Long Dần đến nay, cũng bất quá mới hơn mười năm, mà Long Dần cũng đã trở thành Nguyên soái có thời gian tại chức ngắn nhất, thậm chí cả việc chuyển giao quân chức, đều chỉ có thể do khế tử của hắn hoàn thành thay.



Chính thức thăng thành chỉ huy tối cao quân bộ Thiên Túc, Phục Nghiêu lui ra sau một bước, sau lưng hắn, chỉnh tề đứng từng hàng quân nhân, khế tử của hắn, hiện giờ là sĩ quan phụ tá Nguyên soái - Niếp Vân, thẳng tắp đứng đằng trước đội ngũ.



Dưới sự dẫn dắt của Phục Nghiêu, mọi người hướng Đại Tuyền kính chào theo nghi thức quân đội, đồng loạt nhìn theo cô đi đến công trình kiến trúc màu đen cách đó không xa, chiến tranh phá hủy một góc trên đỉnh, vách tường nứt rạn làm tăng thêm vài phần cảm giác xơ xác tiêu điều.



Lăng Tiêu cùng Doanh Phong vừa tới cũng nhìn theo cô đi đoạn đường cuối cùng, Lăng Tiêu biết được thân phận cô từ chỗ Doanh Phong, dù hai người đối Long Dần ấn tượng cũng không đẹp đẽ gì —— nhất là Lăng Tiêu tận mắt chứng kiến những trải nghiệm của Lăng Tinh, nhưng đối với kết cục này của hắn và khế tử, vẫn không khỏi cảm thấy thổn thức.



Từ khi việc ký khế ước tồn tại tới nay, cô cũng không phải người đầu tiên đi theo một nửa khác của mình, nhưng người khác là ôm nguyện vọng tốt đẹp kiếp sau còn có thể gặp lại, còn kiếp sau của cô, sẽ không còn tung tích người kia nữa.



Giữa một mảnh kim loại cùng gạch ngói, mọi người dọn dẹp ra một khu đất trống, thu thập hết chủy thủ thậm chí mảnh vụn chủy thủ rơi rụng khắp nơi lại, trang trọng bày thành một loạt, có cái căn cứ vào đồ án phân biệt được sở hữu, có cái chỉ có thể dùng một cái thẻ tên trống biểu hiện chủ nhân của nó từng tới nơi này.



Dân chúng đến truy điệu dâng hoa lên di vật các chiến sĩ, thời gian còn lại để họ bi thương cũng không nhiều, tuyệt đại đa số người sau khi thương tiếc đều ở lại, chủ động tham dự việc tu sửa căn cứ, đây là một tộc người kiên cường, trải qua tai họa như vậy, họ vẫn không bị đánh bại.



Lăng Tiêu theo sau đội ngũ di chuyển đến trước tên Long Dần, vì ở ngay trung tâm vụ nổ, chủy thủ của hắn bị tổn hại cực kỳ nghiêm trọng, cho dù đã được nỗ lực hợp lại, vẫn không được trọn vẹn như trước.



Lăng Tiêu vốn định lúc gặp lại sẽ đem chuyện Lăng Tinh cùng Kinh Vũ hảo hảo tính toán với hắn một lần, lúc này cũng chỉ có thể thở dài, cúi người cầm bó hoa trắng trong tay đặt trước chủy thủ của hắn.



"Vốn đối với ông có rất nhiều oán hận, " Lăng Tiêu tâm tình trầm trọng mở miệng, Doanh Phong ở một bên lẳng lặng nghe, "Nhưng lần này hành động của ông, không phụ thân phận một Nguyên soái quân bộ, tôi kính ông là anh hùng của dân tộc."



Sau khi cậu nói xong, lại dừng, "Nguyện linh hồn an nghỉ."



Doanh Phong cùng cậu đồng thời hướng di vật Long Dần chào theo nghi thức quân đội, xoay người liền thấy bọn Tóc đỏ.



Tóc đỏ bọn họ đang tích cực tham gia công tác xây dựng căn cứ, khi nhìn thấy Lăng Tiêu lập tức chạy tới, không rõ bọn họ vì sao lại xuất hiện ở nơi này.



"Hai người các cậu sao lại tới đây?” Cậu ngạc nhiên hỏi, "Các cậu không phải đi cử hành nghi thức trưởng thành sao?"



"Đã xong." Lăng Tiêu thực thản nhiên trả lời, đôi mắt xám nhạt của cậu cũng chứng thực điểm này.



Lúc này Tóc đỏ lại chuyển sang chỉ trích Doanh Phong, "Sao anh lại mặc kệ cậu ấy chạy lung tung trong kỳ rối loạn thế?”



“Là em ấy kiên trì muốn tới." Doanh Phong ngắn gọn giải thích.



Lăng Tiêu cũng mở miệng, "Cậu xem bộ dạng tớ bây giờ có giống đang ở vào kỳ rối loạn không?”



Tóc đỏ cẩn thận đánh giá cậu một phen, "Nói vậy lần thứ hai ký khế ước sẽ không sinh ra rối loạn sao?"



"Nếu với cùng một người thì tớ đoán đúng vậy."




"Tuy hắn bề ngoài tương tự chúng ta, nhưng tôi đã từng thấy Kinh Vũ, ánh mắt người này, cùng Kinh Vũ giống nhau như đúc."



Ở đây chỉ có Doanh Phong từng nghe qua tên Kinh Vũ, những người khác đều không rõ, "Kinh Vũ là ai?"



"Là kiếp trước của Doanh Phong,” Lăng Tiêu nhìn về phía anh, “Cô tinh đời gần nhất.”



“Kiếp trước của Doanh Phong là Cô tinh?” Tóc đỏ lập tức kêu lên, "Khó trách đời này anh ta lạnh lùng như thế!"



Doanh Phong đã sớm từ đôi câu vài lời của Lăng Tiêu phỏng đoán được thân phận bản thân, bất quá khi chính tai nghe được cậu nói ra, tâm tình cũng một phen phức tạp.



"Cho nên ý của cậu là,” Băng Xán không xác định mở miệng, "Người này cũng là Cô Tinh?"



Mọi người tập thể nhìn về phía Cô Tinh mà Lăng Tiêu nói, quả nhiên trong mắt hắn tìm không thấy cảm xúc nào, dù bị bắt giữ, vẫn không chút biểu tình đứng đó.



“Ừm.” Lăng Tiêu gật đầu, "Cô Tinh là phiên bản ban đầu tiên của người Thiên Túc hiện tại, khi người Thiên Túc cổ sáng tạo ra, liền lấy Cô tinh đặt tên cho chúng ta, mà cái người đã rời đi Thiên Túc, di cư đến Hỏa Túc, trong tay nắm giữ cũng là số hiệu Cô tinh ban đầu.”



"Cho nên người này là do người Hỏa Túc tinh đặc biệt lưu lại, trà trộn trong chúng ta làm gián điệp sao? Cũng không biết người như vậy có bao nhiêu,” Tóc đỏ một trận hoảng sợ, "Mấy lời tớ vừa nói với cậu, sẽ không phải bị hắn nghe được đi?"



"May là Lăng Tiêu phát hiện sớm, dù hắn nghe được, hẳn là cũng chưa kịp truyền tin tức về.”



“Vậy người này xử lý sao bây giờ?"



Băng Xán suy nghĩ, "Giao hắn cho Phục Nghiêu Nguyên soái, xem ngài xử trí thế nào đi."



Quân nhân lĩnh mệnh rời đi, không bao lâu liền truyền đến một trận xôn xao, chờ người bên này chú ý tới thì chỉ kịp bắt giữ vệt sáng linh hồn bay đi.



Người phụ trách áp giải hắn nghẹn họng nhìn trân trối, "Hắn cố ý gạt chân tôi, mượn lực thoát khỏi chúng tôi sau đó liền tự sát."



Lăng Tiêu nghe nói thế ánh mắt ảm đạm xuống, nhưng thật ra cảm thấy không ngoài ý muốn cho lắm, "Gene của anh ta cùng chúng ta giống nhau, đều không cho phép chính mình bị bắt, một khi cảm thấy hết hy vọng chạy thoát, sẽ không chút do dự chấm dứt sinh mệnh."



Tuy nói bọn họ đến từ phe cánh bất đồng, nhưng có lẽ chỉ có người nhân tạo sẽ vì cái chết của người nhân tạo mà cảm thấy bi ai, đối với người sáng lập ra bọn họ mà nói, đây chẳng qua là một món vật phẩm, thời hạn sử dụng nó đã hết, có lẽ có thể thu về tái sử dụng, hoặc có lẽ cứ thế vứt đi, ngoại trừ tiếc hận bởi thế mà tạo thành chút tổn thất kinh tế, thì cùng những vật phẩm không có sinh mệnh khác lại có gì khác biệt đây?



Ở Hỏa Túc tinh xa xôi, một người nhìn chằm chằm số liệu không ngừng biến hóa trên màn hình, sau khi giám sát thấy dị động nào đó, y xoay đầu lại, lộ ra một đôi đồng tử đỏ thẫm.



"AF-107 đã trở lại."



Người có bề ngoài không khác biệt với y lắm hỏi, “Mang về tin tức gì?"



"Bọn chúng còn có một cây linh hồn nữa, hải đăng lại khôi phục chiếu sáng, cây linh hồn nhất định tồn tại ở phụ cận hải đăng.”



Người kia hiển nhiên không hài lòng với tin tức Cô Tinh dùng tính mạng mang về này, "Không phải nói cây linh hồn có một gốc thôi sao, hải đăng cũng chỉ có một tòa, chỉ cần hủy diệt cây linh hồn, bọn chúng chỉ có thể nằm chờ chết sao? Còn một cây linh hồn khác nữa là chuyện gì?”



Hắn hơi nóng nảy xuống khỏi chỗ ngồi, ra lệnh, "Kết nối với Trục Nguyệt cho ta, bốn ngàn năm trước bọn chúng hủy diệt quốc gia của chúng ta, tiêu diệt tộc nhân của chúng ta, cho dù có vi phạm di huấn tổ tiên, thù này chúng ta cũng nhất định phải báo."