Khế Tử

Chương 113 : Bắc Đẩu

Ngày đăng: 05:22 19/04/20


Hai đại cao thủ sẽ quyết đấu, nháy mắt khiến cả lớp chú ý, vài người đang luyện tập trước đó cũng tự giác nhường sân, trong nhất thời hiện trường chỉ còn lại hai người Lăng Tiêu cùng Doanh Phong. Bọn họ trông như tùy ý đứng, tầm mắt lại thủy chung dừng trên người đối phương, chuẩn bị tiến công bất cứ lúc nào.



Mọi người đều chú ý đến trận đấu, nhưng có người điểm chú ý lại lệch đi, Trục Nguyệt ném về phía Lăng Tiêu ánh mắt âm vụ, có thể lấy được toàn bộ lực chú ý của Doanh Phong là điều cậu khao khát biết bao, nhưng có người lại dễ dàng làm được, mà người đó, lại cố tình ở thời khắc nguy cấp nhất thay cậu tay không cản một dao.



“Anh dám đánh cuộc, Lăng Tiêu là người ra tay trước.” tiếng nói chuyện của người bên cạnh rơi vào tai Trục Nguyệt, cậu quay đầu, đó là người có quan hệ tốt nhất với Lăng Tiêu trong lớp - Lam Thịnh.



Phía bên kia Lam Thịnh, Bình Tông hiểu ý cười, "Vậy anh thắng chắc rồi, cậu ấy mặc kệ thời điểm nào đều là người xuất thủ trước, Lăng Tiêu cũng chẳng phải người kiên nhẫn gì.”



Như để chứng thật lời của họ, trong lúc điện quang hỏa thạch, hai người đồng thời hướng đối phương phát khởi tiến công, nhưng chỉ có người nào có sức quan sát nhạy bén nhất, mới nhìn ra được Lăng Tiêu là người ra tay trước, chủ động tiến công luôn luôn là đặc điểm tác chiến của cậu. Nhưng năng lực phản ứng siêu nhất lưu của Doanh Phong cũng thể hiện qua đó, nếu không phải thế, thì làm sao người xuất thủ sau lại biểu hiện tốc độ ra tay cơ hồ cùng lúc với Lăng Tiêu.



Hai người trong nháy mắt ngay giữa sân triền đấu hơn mười hiệp, động tác cực nhanh khiến người bên ngoài chỉ bắt được tàn ảnh của họ, Lăng Tiêu chiêu thức trải rộng hoa lệ, trái phải xuất kích trên dưới tung bay, làm cho người nhìn phải nói là đã ghiền.



So ra, năng lực quan sát cùng ứng đối của Doanh Phong xuất sắc hơn, mặc kệ Lăng Tiêu ra tay tốc độ nhanh bao nhiêu, chiêu thức phức tạp bao nhiêu, đều có thể trước một bước tìm ra nhược điểm của cậu tiến hành công kích, thường xuyên khiến Lăng Tiêu một chiêu chưa xong, đã bị bức bách phải chuyển hướng, bất quá cho dù như vậy Lăng Tiêu cũng có thể tiếp chiêu như hành vân lưu thủy, khiến những người đứng xem căn bản không phát hiện được.



Hai người từ giữa sân đánh tới biên rồi tiếp tục đánh ra giữa, cả phòng huấn luyện đều thành đấu trường cho họ, dù là ai cũng nhìn ra được bọn họ đã không còn tiến hành luyện tập đối chiến bình thường, ra tay ba phần lực đạo bảy phần sắc bén, căn bản chính là đang diễn tập thực chiến, nếu không phải vật liệu kiến trúc phòng huấn luyện đều có tính chất đặc thù, lúc này sợ đã sớm gặp tai ương.



Lăng Tiêu trong một lần trùng kích vì né tránh thế công của Doanh Phong, nhảy lên tường, thế này ngược lại cho cậu cơ hội mượn lực, cậu thuận thế giẫm hai cái lên tường, mượn phản lực bay về.



Tốc độ này đã không phải người thường có thể tránh, ngoại trừ Doanh Phong.



Doanh Phong nắm rõ ràng lộ tuyến dội ngược của Lăng Tiêu, trong đầu đã tự động hình thành phương án ứng đối, lại trong nháy mắt đó thân thể bỗng tê rần, tay chân đều không nghe sai sử.



Chỉ nghe phịch một tiếng, cùng với một trận kinh hô, Doanh Phong lảo đảo lui về sau mấy bước, Lăng Tiêu ngoài ý muốn đắc thủ, cũng không còn kịp phân tích nguyên do, chỉ cảm thấy đây là cơ hội tốt nhất để hạ đao, không chút lưu tình đối Doanh Phong triển khai truy kích.



Doanh Phong chỉ cảm thấy trước mắt một mảnh mơ hồ, Lăng Tiêu trong tầm mắt chỉ còn lại từng đạo từng đạo tàn ảnh do vận động tốc độ cao lưu lại, cùng lúc đó, lồng ngực cậu, sau lưng, bả vai, đều truyền đến đau nhức, mà cậu đối mặt thế công bốn phương tám hướng của Lăng Tiêu, lại không hề có lực đánh trả.



Người xem bên ngoài đều nhìn ra có gì kỳ quái, đầu tiên đều nghĩ một quyền của Lăng Tiêu trong lúc dội ngược kia làm bị thương Doanh Phong, khiến cậu ta nửa ngày không thể tập trung lực tổ chức tiến công, nhưng tiếp đó, cậu ngay cả phòng thủ cơ bản nhất đều không thể tiến hành, này tuyệt đối không phải trình độ của Doanh Phong mà bọn họ biết.



Ngoài cuộc tỉnh táo, trong cuộc u mê, Lăng Tiêu không chút nào ý thức được đây là do thân thể Doanh Phong xảy ra chuyện, tương phản, cậu hoàn toàn chiếm thượng phong đánh đến mức dã tính bùng phát, quyền cước như mưa rơi xuống mọi bộ vị trên thân thể đối phương, mà Doanh Phong vẫn như cũ tứ chi tê dại, hoàn toàn là một bộ mặc người xâm lược.



Người xem rốt cục ý thức được không ổn, cứ tiếp tục như vậy, Doanh Phong nhất định sẽ bị Lăng Tiêu đánh cho có chuyện, trong chuyện này người khẩn trương lo lắng nhất, không ai ngoài Trục Nguyệt.



"Dừng tay a!"
Cậu thân thủ mở cửa, lại bị Lăng Tiêu chắn trước mặt.



"Làm gì, " Doanh Phong không kiên nhẫn hỏi.



“Cậu đánh tôi đi, tôi không đánh trả.”



"Cái gì?"



"Tôi không muốn chiếm tiện nghi của cậu."



Doanh Phong nhìn cậu ta một bộ thấy chết không sờn, trong lòng cảm thấy buồn cười, cuối cùng bật cười thật.



Lăng Tiêu cảm nhận được cậu ta trào phúng, nghiêm mặt, “Cậu coi thường tôi sao?”



"Người bình thường dưới tình huống như vậy, chẳng lẽ không phải nói ‘thực xin lỗi’ sao?"



Lăng Tiêu không tiếng động há miệng thở dốc, như thể cảm thấy xin lỗi như Doanh Phong nói là chuyện mất mặt nhất trên thế giới này vậy.



Cuối cùng cậu cắn răng một cái, "Cậu vẫn là đánh tôi đi."



"A, " Doanh Phong nhạo báng một tiếng, lên tiếng đuổi người, "Tôi muốn quay về ký túc xá, phiền cậu tránh ra."



Lăng Tiêu cứng cổ lên, không chịu đi.



Doanh Phong lúc này thật sự bị cậu ta chọc giận, một phen hung hăng túm áo đối phương, kéo cậu ta lại gần mình.



Rõ ràng cái đầu không cao hơn mình, khí thế lại áp chế mình đến hồ đồ, dưới khí tràng hùng hổ doạ người đó, Lăng Tiêu chỉ cảm thấy khó thở.



Khoảng cách giữa hai người không quá một centimet, chóp mũi cơ hồ đụng tới chóp mũi, thanh âm của Doanh Phong, cứ như vậy từng chữ từng chữ phả vào mặt Lăng Tiêu.



“Cậu yên tâm, món nợ này, sớm hay muộn có một ngày tôi sẽ đòi lại từ cậu.”