Khế Tử

Chương 3132 : Huy mệ*

Ngày đăng: 05:23 19/04/20


*Huy: Phất, vung; Mệ: Ống tay áo



Mỗi người đều xuyên qua màn hình chứng kiến thời khắc kinh điển nhất, trong vô số lời chúc phúc, chỉ có một người mang trong lòng phẫn uất.







Quang ảnh trước mặt Trục Nguyệt rung động, chiếu lên ánh mắt âm trầm của y càng thêm rợn người.



"Vì cái gì, tôi đã trăm phương ngàn kế muốn chia rẽ, cuối cùng vẫn có thể đến với nhau, tôi bỏ bao công sức muốn lưu giữ, thì lại để lại mình tôi cô độc.”



Trong màn ảnh, hai người gắt gao ôm nhau, xung quanh đồng bạn chọc ghẹo quậy thành một đám, cảnh này cùng với Thiên Túc ngày tận thế tràn ngập tuyệt vọng cùng thống khổ cách biệt một trời, y hao tâm tổn huyết xúi giục hậu duệ người Thiên Túc cổ, không phải vì một kết quả như vậy.



Trong một tràng tiếng hoan hô ồn ào, tay Trục Nguyệt chậm rãi đưa tới nút kết nối liên lạc, y vốn không muốn làm ra quyết định này, nhưng giờ y đã thay đổi chủ ý.



“Nếu đã như thế… Vậy cũng đến thời điểm cho các người một đám thước sào cưu chiêm cảm thụ lửa giận của chủ nhân thật sự của mảnh đất này rồi.”



Một cuộc phỏng vấn tình hình sau chiến tranh tưng bừng náo nhiệt bởi vì một cuộc liên lạc xin phép kết nối được mã hóa đặc biệt mà gián đoạn, đám người Phục Nghiêu quay lại trung tâm chỉ huy được thiết lập tạm thời tại căn cứ, trên màn hình liên lạc nhìn thấy một người hành tinh khác da mặt trắng tái có đôi đồng tử đỏ thẫm.



“Anh ta nói là người Hỏa Túc,” thông tín viên đưa cho mỗi người một con chip ngôn ngữ Hỏa Túc, “Có chuyện gấp muốn nói với Nguyên soái chúng ta.”



Hỏa Túc? Chính là địch nhân lớn nhất của Thiên Túc trước mắt, mang thái độ nửa tin nửa ngờ, mọi người cắm chip vào, muốn nghe xem người rất có thể là hậu duệ của người Thiên Túc cổ này muốn nói gì.



“Ông chính là người lãnh đạo tối cao đương nhiệm của Thiên Túc?” Người Hỏa Túc nhìn về phía Phục Nghiêu đứng chính giữa rõ ràng thấp hơn cả khúc so với những người khác, không tin tưởng lắm hỏi.



Phục Nghiêu không biết lai lịch đối phương, ngữ khí không khách khí lắm, “Cậu chủ động liên lạc chúng tôi, là có gì muốn nói?"



Người đối diện lập tức khẩn trương thẳng thẳng thân mình, “Vừa rồi tôi nghe lén được anh trai tôi trao đổi cùng người ta, họ muốn trên Cô Tinh hiện hữu lần nữa khai phá, sáng tạo ra sinh mệnh trí năng bậc cao mới.”



Mọi người mới trước đó không lâu được phổ cập về nguồn gốc người Thiên Túc, nghe đến đó đều lập tức đề cao cảnh giác.



“Anh trai cậu?” Phục Nghiêu liễm mi hỏi.



“Tên anh ấy là Thái Nhĩ, tôi là Thái Nhược, tổ tiên của chúng tôi đến từ Thiên Túc tinh, những gì liên quan đến số hiệu Cô Tinh, luôn là do gia tộc chúng tôi phụ trách bảo quản."
“Cậu đi  làm gì?” Phục Nghiêu hỏi.



Lăng Tiêu lời thề son sắt, "Nếu còn có một người có thể mang Doanh Phong về, thì đó là tôi.”



Phục Nghiêu tâm tình phức tạp cùng Niếp Vân liếc nhau một cái, không định được chủ ý.



"Nếu nói vậy, tôi cũng đi."



Người thứ ba đứng dậy, lần này người thỉnh cầu là Băng Xán.



"Từ đây đến Hỏa Túc tinh đường xá xa xôi, tuy tôi không đến được nơi xa như vậy, nhưng ít ra có thể hộ tống bọn họ một đoạn đường."



“Có khế chủ tôi sao có thể không có tôi chứ,” Tóc đỏ đỉnh đạc giơ tay, “Tính thêm tôi một người.”



"Không thể có cơ hội cùng Lăng Tiêu và Doanh Phong kề vai chiến đấu luôn luôn là tiếc nuối của tôi,” Vũ Tập mỉm cười, "Cho nên cũng xin cho tôi gia nhập."



"Là chúng ta." Sương Phong sửa lời anh.



Đồng bọn hệ liên hợp tác chiến ngày xưa lại đứng chung một khối, vì lý tưởng chung chủ động xin được chiến đấu, Phục Nghiêu theo thứ tự nhìn lướt qua mặt họ, họ đều là những sinh viên ưu tú mà hắn tự mình dẫn dắt, trong lòng hắn rất rõ ràng không có ai so với bọn họ lại thích hợp hơn để chấp hành nhiệm vụ lần này.



Dù các cậu có thể hộ tống Doanh Phong đến Hoàng Túc, nhưng 800EAU kế tiếp mới là mấu chốt. Doanh Phong có thể đột phá cực hạn này, không có nghĩa là năng lực của cậu ấy sẽ không bị chế ngự, cậu ấy cũng sẽ dần dần suy yếu theo khoảng cách gia tăng, các cậu có nghĩ đến phải giải quyết như thế nào chưa?”



Sau khi biểu đạt thái độ thì không nói một lời nhìn chăm chú vào màn hình theo dõi, Doanh Phong thình lình mở miệng, "Viện quân đến.”



Mọi người nhìn, trên màn hình giám thị quả nhiên có một loạt chấm đen đang bay tới đây, tốc độ phi hành cực nhanh, cơ hồ tới nơi đồng thời với lúc chúng xuất hiện trên màn hình, cầm đầu chính là một con lang cơ giáp cao lớn uy mãnh, sau khi ở giữa không trung lăn mình một vòng phiêu lượng thì hạ xuống, tiếp đó ngửa mặt lên trời thét dài một tiếng.



Cửa khoang trước ngực lang cơ giáp mở ra, một nam nhân dáng người cũng đồng dạng cao lớn khôi ngô lưu loát nhảy xuống, hăng hái hướng đám Lăng Tiêu đi tới. Trên người hắn mặc quần áo làm từ da lông dã thú hoàn toàn không hợp với phong cách Thiên Túc, để trần những hình xăm khắp nơi trên cơ thể cường tráng, thuộc cấp đi theo hắn trang phục cũng tương tự, sau đó đảo mắt trên đất liền đã dừng đủ kiểu cơ giáp cùng phi hành khí.



Lăng Tiêu không nhận ra người tới, còn đối với phương vừa mới nhìn thấy Lăng Tiêu, lại như cùng bạn cố tri gặp lại hưng phấn giương cằm:



“Yo! Lăng Tiêu!"