Khế Tử
Chương 3135 : Hạt tâm*
Ngày đăng: 05:23 19/04/20
*Hạt tâm: Trái tim bò cạp
Giải quyết xong một phiền toái lớn, mọi người rất vui mừng quay lại phi thuyền, Hoắc Lạc hưng phấn trong kênh công chúng hát bài ca của Bộ lạc, giai điệu này ở Thiên Túc không người nào thưởng thức được, chỉ riêng Tiểu Hôi tuy rằng một câu cũng không hiểu, lại gật gù đắc ý hòa theo.
Tóc đỏ vừa mới trình diễn màn vũ trụ kích tình, lúc này mặt đỏ y chang như đầu tóc, nguyên bản đã chuẩn bị sẵn tinh thần bị Lăng Tiêu cười nhạo, lại không ngờ chờ cậu chính là một cái ôm vô cùng mạnh mẽ.
“Thật may cậu không sao," Lăng Tiêu kinh hồn chưa định nói, “Nếu cậu có chuyện gì, tớ thật sự sẽ áy náy tới chết."
“Tớ làm sao có thể có chuyện chớ, tớ có hào quang của Tiểu thiên sứ hộ thể a."
“Ít nói vài câu đi," Băng Xán đem Tóc đỏ túm qua một bên nhận trị liệu, "Đốt tẫn trong cơ thể em còn chưa có tinh lọc hết đâu.”
Nguy cơ giải trừ, mỏi mệt trong cơ thể Lăng Tiêu lúc này mới nồng đậm đánh úp lại, cậu liên tiếp ngáp mấy cái.
Vũ Tập lo lắng quét mắt một vòng, tuy rằng Bộ đội duy trì hòa bình tạm thời chắc là sẽ không xuất hiện nữa, Chẩm Hạc bị trọng thương cũng bị cưỡng chế mang về Thiên Túc, nhưng cái giá phải trả cũng rất đắt đỏ —— Doanh Phong không cách nào sử dụng tinh thần lực nữa, Lăng Tiêu lực lượng hao hết, Thiên Tứ bị tác dụng phụ ảnh hưởng, Sương Phong tiêu hao sức lực cũng không ít.
Sương Phong nhìn ra lo lắng của anh, an ủi, "Xuyên qua Tinh Môn phía trước, chính là phạm vi Thủy Túc, kế tiếp một đường đều là khu yên ổn. Thủy Túc cùng Hoàng Túc quan hệ căng thẳng, luôn được Thiên Túc bảo hộ, không có nguy hiểm gì."
"Vậy là tốt rồi, " Vũ Tập hơi yên lòng một chút, mắt nhìn Lăng Tiêu đã gối đầu lên vai Doanh Phong ngủ say, cùng Tóc đỏ trên mặt vẫn đỏ ửng không bớt, “Có thể tranh thủ chút thời gian cho bọn họ nghỉ ngơi một chút."
Đúng như lời Sương Phong, quanh thân Thủy Túc một mảnh tĩnh lặng, vừa mới trải qua một phen chiến đấu kịch liệt, đột nhiên yên tĩnh khiến người ta nhất thời khó có thể quen.
Lăng Tiêu có một giấc mơ dài, trong mơ một bên là Doanh Phong an nguy không rõ, một bên là Tóc đỏ phần lưng trúng đạn, trong lúc nguy cấp cậu chỉ có thể cứu một người, vì thế cậu cứ rối rắm, lưỡng nan mãi, cuối cùng một người cũng chưa cứu được, ngược lại chính mình tỉnh dậy.
“Em thấy ác mộng sao?" Doanh Phong thấy Lăng Tiêu đột nhiên tỉnh, vì thế hỏi.
“Ừm,” Lăng Tiêu còn buồn ngủ trả lời, trước theo bản năng sờ sờ gáy Doanh Phong, vẫn còn nóng, bất quá so với lúc hôn mê thì tốt hơn nhiều, “Em mơ thấy đề lần đó.”
“Đề gì?”
“Đề ra khi chúng ta chơi trò chơi tình lữ, nếu người bạn yêu nhất và bằng hữu tốt nhất đồng thời ngộ nạn thì cứu người nào trước.”
“Lúc đó em chọn chính là bằng hữu."
Lăng Tiêu cứ nghĩ Doanh Phong không nhớ rõ, nghẹn lời một chút, "Đúng vậy, bất quá khi loại tình huống này thật sự phát sinh, em phát hiện em không chọn được.”
Cậu vuốt ngực, "Vừa rồi em trở lại cứu anh trong khi biết rõ Tóc đỏ gặp nạn, may là cậu ấy tự mình thoát hiểm, nếu lúc đó có gì không hay xảy ra, em thật sự, nghĩ lại mà sợ."
Doanh Phong sờ sờ đầu cậu, “Được rồi, chẳng phải đã không có việc gì sao."
“Anh đừng dùng tinh thần lực!" Lăng Tiêu khẩn trương.
“Cái này không cần thiết hao tổn tinh thần lực."
"Thật sao?" Lăng Tiêu kề đầu qua, “Vậy sờ nữa sờ nữa.”
Doanh Phong dở khóc dở cười đem tóc cậu vuốt lại vuốt, Lăng Tiêu thoải mái đến nheo lại mắt, vừa định nói Tóc đỏ cậu cũng thử xem, lại ngoài ý muốn phát hiện mặt Tóc đỏ đỏ đến mức có chút không bình thường.
"Đều qua đã lâu như vậy, cậu sao còn thẹn thùng chớ,” Lăng Tiêu nhịn không được mở miệng trêu chọc, "Cậu yên tâm tớ đã quên chuyện hai người các cậu trong vũ trụ hôn nhau nồng nhiệt rồi.”
Tóc đỏ gắng gượng mở mắt ra, "Tớ cũng không biết, tớ cảm thấy không thoải mái lắm."
Tóc đỏ luôn không chịu thua ai lại nói mình không thoải mái, khiến cho mọi người chú ý, “Cậu bị sao vậy?"
“Chỗ mới rồi bị đánh trúng sau lưng, thủy chung có một chút đau."
Cậu nói thực khinh miêu đạm tả, nhưng mọi người đều biết đau đớn có thể khiến cậu cắn răng nhẫn nhịn lâu như vậy rồi vẫn phải nói ra miệng, tuyệt không phải chỉ một chút mà thôi.
“Anh xem xem." Băng Xán một phen xốc quần áo trên lưng cậu lên, sau đó cả người liền ngây ngẩn.
Lăng Tiêu cực ít thấy Băng Xán lộ ra vẻ mặt này, vội tiến lên xem, cũng có đồng dạng phản ứng.
Rất nhanh ngoại trừ Tóc đỏ, tất cả mọi người đều tận mắt nhìn thấy biến hóa sau lưng cậu, từ xương cổ xuống phía dưới, từ xương cụt hướng lên, mỗi một khớp xương cột sống đều có một điểm sáng hình tròn đang phát quang. Dọc theo xương sống, cao thấp có một dòng quang tuyến tinh tế xâu chuỗi những điểm sáng đó, tựa như một tinh đồ hẹp dài.
Tóc đỏ thấy mọi người không nói tiếng nào, cũng có chút sốt ruột, "Mọi người thấy gì thế? Trên lưng tớ có gì?”
Bóng người cao lớn tiêu thất, thay vào đó chính là một con lang xám không hề đáng yêu, lại thập phần uy mãnh, Lăng Tiêu cố hết sức nâng tay lên, trên lưng nó chậm rãi vuốt ve hai cái.
"Không mềm mại như trước."
Cậu bình luận.
"Đâm vô tay."
Tiểu Hôi đột nhiên kích động hướng ngoài cửa sổ tru lên, Lăng Tiêu quay đầu, chỉ thấy một đám linh hồn màu xanh thẳm xẹt qua ngoài cửa sổ, hướng tới Thiên Túc tinh đồng loạt bay đi, tựa như một cơn mưa sao băng long trọng thế kỷ.
“Anh ấy thành công." Lăng Tiêu thưởng thức một màn ngàn đời khó tìm đó, máy báo động tượng trưng cho tình trạng thân thể Doanh Phong lúc này cũng sáng lên đèn đỏ.
"Cũng đến lúc để anh ấy trở lại rồi."
Lăng Tiêu đem hết khí lực toàn thân, từ trong lòng lấy ra một ống thuốc tiêm trong suốt khác, “Lúc này sẽ không có ai đến tranh với mình nữa.”
Không đợi cậu cầm chắc, ống thuốc liền rơi xuống đất.
“Xem ra anh làm không được,” cậu gọi Tiểu Hôi, "Đến giúp anh.”
Một lần nữa biến trở về hình người Tiểu Hôi nhặt lên ống thuốc, nhắm ngay cánh tay Lăng Tiêu, rồi lại bắt đầu do dự.
"Nếu Doanh Phong không về tới được, anh sẽ hồn phi phách tán tại đây." Cậu có chút lo lắng nói.
Lăng Tiêu cong lên khóe môi, “Cùng anh ấy sinh sống lâu như vậy, cậu còn chưa tin vào anh ấy sao?”
Tiểu Hôi chần chừ, cho đến khi Lăng Tiêu lại thúc giục.
"Nhanh lên, Doanh Phong đã không còn thời gian."
Tiểu Hôi cắn răng một cái, đem kim tiêm đâm vào da Lăng Tiêu, thong thả đẩy chất lỏng bên trong vào.
“Cậu biết không?" Lăng Tiêu thì thào tự nói, "Kiếp trước anh chính là như vậy, phải tiêm hai mũi mới chết, anh cứ có cảm giác đời này cũng phải hai mũi đó.”
Bạch quang chói mắt thoáng hiện, Tiểu Hôi sợ ánh sáng nhắm mắt lại, khi mở mắt ra Doanh Phong ở xa ngoài ngàn dặm cũng đã rõ ràng xuất hiện trước mắt.
(Mọi người hiểu chỗ này không, kỹ năng chung cực của khế chủ ‘lấy mạng đổi mạng’ đó, vì khoảng cách này nằm ngoài phạm vi hiệu lực của mọi kỹ năng khác rồi)
Lăng Tiêu ngửa đầu mỉm cười nhìn anh, “Anh đã trở lại."
“Anh đã trở lại." Doanh Phong cúi đầu nói.
“Em biết, anh sẽ không để em thất vọng."
"Đời này trở thành khế tử của anh, em rất vui.”
"Nếu kiếp sau có thể, em vẫn nguyện ý..."
Doanh Phong hướng tới cậu chìa ra nắm đấm tay phải, Lăng Tiêu từng chút một nâng lên của mình, nắm tay hai người rốt cục trên không trung chạm vào nhau.
Chính trong sát na đó, tay Lăng Tiêu liền xuyên qua thân thể nửa trong suốt của đối phương, vô lực rơi xuống.
Những vệt đốm chói mắt vây xung quanh Lăng Tiêu nhảy múa, kể ra những yêu thương nhớ nhung, từ kiếp đầu tiên hai người gặp nhau trở đi, đời đời kiếp kiếp, vĩnh không dừng nghỉ.
Hai hàng nước mắt từ khóe mắt Lăng Tiêu chảy xuống, nhưng ý cười lại thủy chung chưa từng rời khỏi môi.
“Cậu đừng lo lắng, anh không khổ sở,” Lăng Tiêu đối Tiểu Hôi giải thích, “Đây là phản ứng tự nhiên khi ký khế ước song phương có một người rời đi, mau, cầm tới đây.”
Tiểu Hôi vội đem cái chai sớm ôm trong ngực mở nắp, những mảnh nhỏ linh hồn ngưng tụ cùng một chỗ lập tức quay cuồng đổ vào trong, Tiểu Hôi nhanh chóng đóng nắp lại, thật cẩn thận đặt vào lòng Lăng Tiêu.
Lăng Tiêu ôm chặt cái chai đựng linh hồn Doanh Phong, thật không nỡ mà cọ xát lên bề mặt.
"Đi, em mang anh về nhà."