Khế Tử

Chương 118 : Linh diệt*

Ngày đăng: 05:22 19/04/20


*Linh: Linh hồn, diệt: Tắt, tiêu vong



"Bác sĩ Dao!" Các nhân viên y tế từ chỗ khác chạy tới đều đang chờ đợi chỉ thị của cô. Nhưng cô chỉ phất phất tay, "Phong tỏa cửa ra vào học viện, chia nhau đi tìm."



Phân công xong mọi người, Dao Đài sải bước hướng lại Bình Tông.



Bình Tông là người sốt ruột nhất trong tất cả mọi người, sau khi nghe tin Lam Thịnh mất tích, tay chân lúng túng đứng ở nơi đó, thấy Dao Đài đi về phía mình, cũng không biết vì sao.



"Nhắm mắt lại," Dao Đài không nói hai lời ấn lên hai vai Bình Tông, “Tập trung tinh lực.”



Bình Tông làm theo lời cô nhắm mắt lại, nhưng có lẽ lo lắng cho Lam Thịnh đã chiếm cứ phần lớn suy nghĩ cậu, thủy chung không thể tập trung tinh lực.



Dao Đài ngữ tốc thong thả cùng tình thế gấp gáp trước mắt hình thành tương phản rõ rệt, thanh âm bình thản phảng phất như đang thôi miên.



"Cảm thụ vị trí của cậu ấy.”



Bình Tông cố gắng suy nghĩ theo phương hướng cô chỉ dẫn, nhưng vẫn đang bị bài xích bên ngoài lá chắn tinh thần Lam Thịnh, đối phương kháng cự còn mạnh hơn cậu tưởng tượng, mâu thuẫn rõ ràng viết trên mặt cậu ánh vào mắt Lăng Tiêu, Lăng Tiêu chỉ hận không thể thay mình vào đó.



So ra, Doanh Phong bình tĩnh hơn nhiều, từ lời của Dao Đài cậu mới lần đầu tiên biết thì ra tinh thần lực của khế chủ có thể lan tràn đến loại trình độ này, khó trách người ta nói khế tử không hề có tự do gì đáng kể.



Tầm mắt cậu chuyển từ Bình Tông đang rối rắm sang Lăng Tiêu đang khẩn trương, cậu ấy mi tâm chau lại, nắm tay nắm chặt, giống như người đang dùng lực chính là cậu.



Dao Đài còn đang hướng dẫn, "Chậm rãi, tập trung tinh lực, cảm thụ phương vị của cậu ấy.”



Bình Tông thống khổ lắc đầu, mở mắt ra, "Em làm không được."



“Cậu có thể, " Dao Đài vẫn duy trì ngữ tốc vừa rồi, “Cậu là khế chủ của cậu ta, đây là quyền lợi của cậu, cậu nhất định phải ý chí kiên định, không được để tâm tình của cậu ta chi phối.”



Bình Tông chỉ đành lần nữa nhắm mắt, cậu khi thì nhíu mày khi thì lắc đầu, thời gian từng giây từng phút trôi qua, vẫn không hề có nửa điểm tiến triển.



Ngay lúc Lăng Tiêu vì cậu mà mướt mồ hôi, Dao Đài đột nhiên chuyển giọng từ nhẹ nhàng sang lãnh liệt, dọa mọi người nhảy dựng.



"Nhanh lên! Tìm không được cậu ta sẽ chết!"


Dao Đài gọn gàng linh hoạt phóng qua tường, một tay nắm mép tường, một tay vươn về phía Lam Thịnh đang treo giữa không trung, muốn đem cậu kéo lên.



"Cẩn thận!" Lăng Tiêu mắt sắc chứng kiến Lam Thịnh từ bên hông rút ra chủy thủ, hướng tới Dao Đài đang đồng dạng treo lơ lửng bên ngoài đâm tới, Dao Đài vì né tránh, thân hình nhoáng lên một cái, suýt nữa buông tay, Lăng Tiêu đành phải buông Doanh Phong ra kéo cô một phen.



Đúng lúc này, chủy thủ trong tay Lam Thịnh đột nhiên chuyển hướng, chỉ nghe xoạt một tiếng, cổ tay áo bị vô tình cắt đứt, Doanh Phong chỉ cảm thấy sức nặng trên tay chợt biến mất, ba người trơ mắt nhìn Lam Thịnh thẳng tắp rớt xuống.



"Lam Thịnh!" Lăng Tiêu phát ra một tiếng gào tê tâm liệt phế, cùng lúc đó, một đạo bạch quang to lớn hiện lên, trước mắt Lăng Tiêu thế nhưng xuất hiện ảo giác, Bình Tông đột nhiên xuất hiện bên người Lam Thịnh đang cấp tốc rơi xuống, ôn nhu ôm lấy cậu,  tốc độ hai người rơi xuống càng ngày càng chậm, cuối cùng lông tóc vô thương đáp xuống mặt đất.



Dao Đài tay phải dùng sức một cái, nhảy về trên sân thượng, mà Lăng Tiêu quay đầu, làm sao cũng tìm không được bóng dáng Bình Tông.



“Đây, đây là tình huống gì?" Lăng Tiêu có dự cảm bất tường, lại nhìn Dao Đài, cô đang quay đầu đi, vô cùng đau đớn hai mắt nhắm nghiền, dường như không đành lòng nhìn.



Lăng Tiêu run rẩy hỏi ra miệng, "Bác sĩ Dao..."



"Đến cuối cùng, cậu ấy không ngờ đã nắm giữ năng lực hạng nhất của khế chủ,” Dao Đài thấp giọng tự nói, "Trong cuộc đời chỉ có thể sử dụng một lần, tối chung cực, cũng là một loại năng lực có lực lượng mạnh nhất.”



“Có thể nào là…?”



"Lấy mạng đổi mạng, đây mới là quyền lực cao nhất của khế chủ."



Trên mặt đất rất xa đó, vẻ trong sáng dần trở lại trong mắt Lam Thịnh, chính là trong đó còn kèm theo hoang mang không thể lý giải.



"Bình Tông, thân thể của em…”



Thân thể Bình Tông đã dần dần bắt đầu trong suốt, "Lam Thịnh, em nhớ anh đã nói, một đời chính là một đời, sẽ không đem hi vọng ký thác vào kiếp sau hư vô mờ mịt, nếu kiếp này em rời đi anh trước, anh cũng sẽ ôm tâm tình tưởng niệm em mà một mình sống sót."



Cậu ôn nhu xoa lên má đối phương, Lam Thịnh lại chỉ cảm nhận được một trận khói nhẹ, "Cái miệng quạ đen của anh, thật sự là trước sau như một thật linh a.”



Quanh thân cậu tràn ra vô số vệt sáng long lanh, độ sáng những vệt này càng lúc càng mạnh, số lượng càng ngày càng nhiều, cuối cùng ngưng tụ thành một quang cầu màu lam, lóe ra quang mang chói mắt.



Lam Thịnh vươn tay ra, chỉ nắm được hư vô.



Một sáng sớm đó, toàn bộ những người dậy sớm ở Bích Không, đều tận mắt nhìn thấy một quang cầu xanh thẳm từ hướng tòa nhà y tế bay lên, xuyên qua tầng mây trùng điệp, hướng về hải đăng linh hồn, một đi không trở lại.