Khế Tử
Chương 133 : Hữu Bật*
Ngày đăng: 05:22 19/04/20
*Hữu Bật: Tên một ngôi sao phụ trợ, xem thêm chú thích chương 32
Cửa phòng tắm bị người đẩy ra không hề báo trước, Lăng Tiêu cả kinh, tay đặt trên gương vội rời đi, mới chuyển đầu nhìn người khách không mời tùy tiện xâm nhập, lần đầu tiên từ sau khi thanh tỉnh hai người bốn mắt nhìn nhau, trong một khoảnh khắc tạo thành cả thế kỷ đó, cứ như vậy lặng yên phát sinh.
Sau khi cửa mở mang đến không chỉ là không khí lưu động, còn có trí nhớ đã tiêu thất của Lăng Tiêu, cùng với sự xuất hiện của người trước mắt, không hề báo trước cuồn cuộn nhập vào đầu. Những hình ảnh cậu tiềm thức quên đi, kịch liệt, trắng trợn, tuyệt vọng, tranh đoạt, từ trong ký ức phủ bụi trùng trùng tuôn ra, phiên giang đảo hải, phô thiên cái địa.
Tĩnh lặng quỷ dị tuyên cáo quyền sở hữu của nó với nơi này, không khí như ngưng kết thành tấm thẻ ‘xin chớ vào’ ở cửa, ngay cả bụi cũng không lọt vào được.
Hai người yên lặng không tiếng động nhìn nhau hồi lâu, cho đến khi Doanh Phong nhanh chóng liếc mắt đánh giá Lăng Tiêu từ đầu đến chân một cái, cậu mới ý thức chính mình y phục không chỉnh, cả áo cũng không mặc.
“Sao anh không gõ cửa mà đã vào?” Cậu buột miệng nói ra.
Câu trả lời của Doanh Phong chính là tiến về phía trước một bước, đưa tay ra sau đóng cửa, không gian nơi này vốn đã không lớn, đóng cửa rồi càng thêm chật chội, khoảng cách hai người gần đến mức duỗi tay ra là chạm đến nhau.
Lăng Tiêu cố nén xúc động lui về phía sau, rất muốn túm bộ y phục thậm chí khăn tắm gì đó cũng được đến phủ thêm, nhưng lại không muốn trước mặt đối phương lộ ra chật vật.
"Thời gian cấp bách, những lời này tôi chỉ nói một lần, " Doanh Phong cũng không thèm để ý cậu có hình tượng gì, lập tức mở miệng.
"Nếu quân đội biết chúng ta cố ý lén vào gian phòng thí nghiệm đó, hành vi của cậu nhất định có mục đích ăn cắp, lời khai như vậy đối với cậu rất bất lợi."
"Cho nên vô luận đối phương có hỏi thế nào, cậu đều phải khăng khăng là cậu lạc đường sau đó vô ý xâm nhập, hoặc là chờ tôi có mặt mới tiếp tục trả lời, chỉ cần tôi không ở đó, bất cứ lúc nào cậu cũng có quyền bảo trì trầm mặc."
"Chuyện khác chúng tôi sẽ nghĩ biện pháp, chỉ cần cậu nhớ kỹ lời nói của tôi."
Anh bình tĩnh công đạo xong tất cả, lời nói không có một câu quan tâm dư thừa, như một luật sư đang dặn dò người đã uỷ thác mình.
Nói xong anh mới dừng một chút, "Cậu mau chóng chuẩn bị đi." Sau đó xoay người mở cửa muốn đi.
“Anh trách tôi sao?” Thanh âm Lăng Tiêu đột nhiên từ phía sau truyền đến.
Bàn tay đặt nơi tay nắm cửa của Doanh Phong siết chặt, “Việc cũng đã xảy ra, nói những thứ này hữu dụng sao?"
Anh hơi quay đầu đi, thanh âm vẫn là lãnh đạm như vậy, "Bất kể thế nào, nếu lúc trước cậu không làm vậy, linh hồn hai người chúng ta đã hoàn toàn tiêu vong, xét về điểm này, tôi còn phải cảm tạ cậu.”
Thời điểm Doanh Phong rời đi, đem thế giới chân thật cũng nhốt lại ngoài cửa, Lăng Tiêu cảm thấy chỉ cần không ra khỏi nơi này, thì chuyện không muốn đối mặt vĩnh viễn cũng sẽ không đến.
Đáng tiếc chuyện nên tới nhất định tránh không khỏi, khi cậu thu thập xong xuôi cho bản thân, một người đàn ông dáng thấp bé mặc chế phục quân bộ đã chờ ở sau cửa, theo sau anh ta còn có hai sĩ quan.
"Chuẩn bị tốt theo chúng tôi trở về chưa?” Mặc dù là câu hỏi, nhưng không có lựa chọn phủ định.
Lăng Tiêu đã dự đoán được kết quả như thế, cậu quét mắt trái phải, thì thấy Doanh Phong và thầy hiệu trưởng đứng ở hành lang bên kia, cũng đang biểu cảm không rõ nhìn về nơi này.
Hiệu trưởng thấy cậu đã phát hiện ra mình, đối cậu quả quyết gật đầu, tựa hồ muốn cậu cứ yên lòng mà theo họ, Lăng Tiêu lúc này mới biết ‘chúng tôi’ mà Doanh Phong nói là chỉ ai.
Doanh Phong một bên không tỏ vẻ gì, Lăng Tiêu cũng yên lặng thu hồi tầm mắt, đối người trước mặt thấp giọng nói, "Đi thôi."
Họ hướng về phương ngược với Doanh Phong rời đi, người phía sau lẳng lặng nhìn bóng lưng người phía trước, Phục Nghiêu vừa đi vừa xoay đầu lại, cười làm khẩu hình ba chữ với Doanh Phong: Tôi chờ cậu.
Cho đến khi thân ảnh của bọn họ biến mất ở góc khuất, hiệu trưởng mới quay đầu nói với Doanh Phong, "Chúng ta cũng đi thôi."
Phi hành khí của quân đội và nhân viên nhà trường lần lượt rời khỏi trạm cấp cứu, bay đến cùng một nơi.
“Anh chỉ là muốn doạ cậu ta một chút, để xem đến tột cùng là ý thức trách nhiệm chiếm thượng phong, hay ý chí bản thân là chủ đạo. Nhớ năm đó khi tên kia rời đi, anh trộm cái xe bay đi chặn đường hắn, cũng không phải không ngăn nổi. Chính là hắn nói với anh, nếu hắn còn muốn đi, mỗi một ngày đều có thể đi, anh ngăn được hắn một ngày, ngăn không được ngày thứ hai, thứ ba… Vì thế anh đã thả hắn đi. Nhiều năm qua anh vẫn luôn nghĩ, lúc trước để cho hắn chạy thoát có phải là một quyết định sai lầm hay không, nếu có thể cưỡng chế lưu hắn lại, có lẽ hôm nay kết quả đã khác.”
Khế tử của hắn trầm ngâm một lát, "Em cảm thấy anh lưu không được hắn, bi kịch trong nghi thức trưởng thành của họ là do con người tạo thành, trong lòng hắn đã tràn ngập oán hận đối với người khởi xướng, không muốn gánh vác trách nhiệm cũng không thể trách được. Mà hai người này tuy kết cục tương tự, nhưng chỉ là chuyện ngoài ý muốn, huống chi so với ‘đốt tẫn’ đời hai mà nói, sinh mệnh thiếu niên quý giá hơn nhiều.”
"Nói thật, bản thân em thấy may mắn vì họ đã trộm đời hai ra, tuy vi phạm luật pháp, nhưng ngoài dự liệu bảo vệ được tính mạng, xem như trong tất cả những tối tăm đều ẩn chứa ý trời, bọn họ kết hợp có lẽ cũng là như thế.”
Phục Nghiêu tỏ vẻ tán thành, “Có người vận mệnh do chính mình tạo ra, có người chỉ là vô tội, người như thế, chúng ta vẫn phải giúp một tay."
Hắn vung tay lên, "Cho họ tại ngoại chờ xét xử.”
Ở trong phòng thẩm vấn, nhân viên thẩm vấn cũng sắp hỏi xong.
“Tôi còn một vấn đề cuối cùng muốn hỏi cậu,” hắn nói với Lăng Tiêu, "Những lời cậu vừa khai, là sự thật, hay là khế chủ của cậu lợi dụng quyền lợi của hắn yêu cầu cậu nói như vậy?"
Lăng Tiêu trầm mặc nửa ngày, ngay khi Doanh Phong lo lắng cậu sẽ vì phương thức đặt câu hỏi đó mà sinh ra tâm lý phản nghịch, phủ định khẩu cung trước đó thì, chợt nghe Lăng Tiêu thấp giọng mở miệng.
"Là sự thật."
Nhân viên thẩm vấn gật gật đầu, đem bản ghi chép sửa sang lại một chút.
“Tình huống của các cậu khá đặc thù, tôi phải xin chỉ thị, trước đó, vẫn phải mời hai người tự trở về chờ đợi."
Nghe thấy còn phải trở lại chỗ vừa rồi, Lăng Tiêu thần tình căng thẳng, dù rất nhanh liền khắc chế vẫn không thoát khỏi dư quang ánh mắt Doanh Phong.
“Trạng thái như cậu ấy không thích hợp ở trung tâm giám sát lâu, hi vọng các anh có thể mau chóng."
“Đã biết.” Nhân viên thẩm vấn tỏ vẻ thông cảm, “Khế tử của tôi cũng thế, tôi hiểu được loại cảm giác này.”
Nói xong hắn còn an ủi Lăng Tiêu một chút, “Nhẫn nại chịu qua ba ngày, sau đó sẽ khá hơn, tôi sẽ mau chóng xin cho cậu, bất quá kết quả còn phải xem ý kiến cấp trên.”
Hai người lần nữa bị buộc xa cách, Doanh Phong vẫn là một câu cũng không nói, tầm mắt Lăng Tiêu cũng thủy chung không có phút nào dừng trên người đối phương, tựa như hai người xa lạ.
Thẳng đến khi Lăng Tiêu bị mang đi, nhân viên thẩm vấn mới hiếu kỳ mở miệng, “Kỳ quái, hai người các cậu cảm tình rốt cuộc là tốt hay không tốt? Vừa rồi thẩm vấn thì cảm thấy các cậu hẳn là một đôi quan hệ rất thân mật, nhưng sau khi đi ra lại cảm thấy rất lãnh đạm. Trong những thời khắc tạm phân ly thế này, một cái ôm sẽ có an ủi rất lớn đối với tâm lý cậu ấy, nhưng mà các cậu lúc đó ngay cả trao đổi ánh mắt cũng không có."
Doanh Phong quay lại, “Còn hơn một cái ôm, cậu ấy càng cần mau chóng rời khỏi nơi này."
Nhân viên thẩm vấn ngượng ngùng thõng thõng tay, “Tôi đi đây.”
Có Phục Nghiêu âm thầm dặn dò, giấy tờ bảo lãnh tự nhiên rất nhanh đã xong, nhưng hiệu trưởng vẫn cảm thấy có chút quá lâu.
“Cậu có thể lĩnh người rồi.” Quản ngục đưa văn kiện qua, "Bên trên nói xét đến tình huống đặc thù của các cậu, chờ khế tử an toàn vượt qua kỳ nguy hiểm, cũng chính là mười ngày sau sẽ thẩm tra lại, cậu cũng thế.”
Hiệu trưởng lo lắng dặn dò, "Mỗi một giây ở sở giám sát tác dụng tiêu cực càng chất chồng, thời gian dài đối với tinh thần khế tử ảnh hưởng rất nghiêm trọng, cậu nhất định phải hảo hảo trấn an, bằng không rất dễ dàng lưu lại di chứng."
Doanh Phong rút lấy văn kiện liền đi, hiệu trưởng cũng không biết lời của mình cậu ấy có nghe lọt không.
Cai ngục đang vô cùng buồn chán ngồi ở chỗ của mình, liền thấy có một người bộ dáng vẫn là thiếu niên, nhưng ánh mắt đã là màu đen trưởng thành sải bước nhanh tới, đối tượng đã hoàn thành nghi thức trưởng thành nhưng chưa phát dục như vậy họ cũng ít thấy ở đây, hắn đến nay mới thấy hai người, trong đó một người bây giờ còn bị giam ở bên trong.
“Cậu có việc gì không?” Cai ngục mở miệng hỏi.
Doanh Phong đưa văn kiện bảo lãnh đã được phê chuẩn đến trước mặt hắn, “Tôi tới đón khế tử của tôi ra ngoài."