Khế Tử
Chương 137 : Câu Giảo*
Ngày đăng: 05:22 19/04/20
*Câu Giảo: Là một thần sát trong Tứ trụ. Theo tử vi, người phạm Câu sát ý nghĩa bị liên lụy, phạm Giảo sát ý nghĩa bị trói buộc. Cách tính Câu hay Giảo là theo tuổi, tóm lại là một sao xấu.
Sau khi Doanh Phong trở lại ký túc xá, không ngoài dự đoán không thấy bóng dáng Lăng Tiêu, thời gian từng giọt từng giọt trôi qua, người này vẫn không có dấu hiệu trở về.
Anh vào ban ngày vừa mới nắm giữ bước đầu phương thức khống chế tinh thần đối phương, thật giống như đã phát hiện một phiến đại lục mới đáng tìm tòi, bức thiết muốn biết chính mình đến tột cùng có được bao nhiêu quyền lợi, có phải cũng đủ trên phiến đại lục này muốn làm gì thì làm hay không.
Doanh Phong nhắm mắt lại, nhớ tới lời Dao Đài nói với Bình Tông buổi sáng hôm đó, dựa theo phương thức cô miêu tả, đem ý thức của mình vô hạn tản mát ra.
Ý niệm anh phát ra tựa như kéo dài trường nhìn của đôi mắt, nhanh chóng, dày đặc, không hề có góc chết, lùng sục khắp mỗi góc trong học viện, rất nhanh Lăng Tiêu hiện ra trước mắt, hướng anh gầm gừ, hướng anh thét gào, bạo lực cắt đứt quang tuyến đó. Cậu cự tuyệt anh xâm lấn, triệu hồi ra mấy hình ảnh của mình, hướng tinh thần thể của Doanh Phong phát khởi tiến công.
Doanh Phong không tránh không né, tùy ý nắm đấm từ bốn phương tám hướng đánh úp lại.
"Đều là ảo giác.”
Âm chưa dứt, ảo ảnh xoạt xoạt xoạt xoạt, một người tiếp một người tiêu thất.
"Không đáng nhắc tới." Anh lạnh lùng đánh giá.
Theo con đường phía trước, anh tiếp tục xâm nhập, lại thấy được những Lăng Tiêu biểu tình không đồng nhất, có ánh mắt quật cường dõi theo anh, có không chút che giấu nói ra hận ý của mình, có sắc mặt tái nhợt, có lập cập phát run. Anh xem nhẹ tất cả, tin chắc chúng chính là hư ảnh huyễn hóa ra, mỗi khi anh tiến qua một cái trong đó, liền có một bóng dáng vì không được nhìn đến mà diệt vong.
Doanh Phong xuyên qua đám người do hình ảnh Lăng Tiêu tạo thành, cho đến khi toàn bộ ảo ảnh đều hôi phi yên diệt, ở trước mặt anh, chỉ còn lại một Lăng Tiêu cuối cùng.
Lăng Tiêu cuối cùng đó đang khóc, nước mắt chảy xuôi trên gương mặt cậu, cước bộ Doanh Phong tiến bước chậm lại.
“Xin anh, đừng qua đây,” người đối diện nói như vậy.
Doanh Phong nhìn chằm chằm cậu một lúc lâu, "Ngươi cũng không phải Lăng Tiêu chân chính, Lăng Tiêu chân chính sẽ không nói ra lời như vậy."
Người đó sau khi nghe, biểu tình trên mặt từ bi ai chuyển sang tuyệt vọng, cũng xoạt một tiếng biến mất trước mắt Doanh Phong, Doanh Phong ngồi trên ghế phút chốc mở mắt ra, anh đã thấy.
Lăng Tiêu nằm trên một bệ đá thật to, xung quanh sắc trời đã tối, Doanh Phong đánh giá bốn phía, nhận ra đây là sân thượng dãy phòng học, mà vị trí của Lăng Tiêu, chính là nơi ngày đó cậu ấy nghe được mình và Trục Nguyệt đối thoại.
Doanh Phong cảm giác được phương vị Lăng Tiêu rồi, liền lặng yên không một tiếng động rút ý niệm về, tất cả những chuyện này đều thần không biết quỷ không hay phát sinh, thân là đối tượng bị quan sát Lăng Tiêu cũng không sinh ra cảm giác gì.
Mãi đến khi tới giờ đóng cổng, cánh cửa ký túc xá mới không tình nguyện bị đẩy ra, Lăng Tiêu là hi vọng tận khả năng chống chịu tới khi Doanh Phong ngủ mới trở về, nhưng không ngờ đối phương thanh tỉnh đang ngồi một mình trên salon, không chỉ không giống trước đó một ngày hoàn toàn xem nhẹ cậu, ngược lại từ một khắc khi cậu vào cửa tầm mắt liền dán chặt vào cậu.
Loại cảm giác bị nhìn chằm chằm này so với bị xem nhẹ còn hỏng bét hơn, huống chi trong mắt Doanh Phong toát ra là bất mãn rõ rệt, tựa như nam nhân bắt quả tang khế tử về muộn.
"Đi đâu?" Anh hỏi.
Lăng Tiêu không dự đoán được anh ta sẽ can thiệp hành động của chính mình, nhưng vấn đề này cậu cũng không muốn trả lời, xem thường ngó đầu sang một bên.
“Đó là ép chân!”
“Cậu còn sờ thắt lưng cậu ấy!” đồng học Ất bổ thêm một đao.
“Đó là cõng! Ai tớ nói cả đám các cậu đều làm sao vậy, bình thường loại động tác này chẳng phải mọi người thường làm sao?"
"Đó là trước đây, bây giờ người ta đã ký khế ước rồi, ai bảo cậu chen ngang một chân.”
“Tớ cũng không muốn a, là Lăng Tiêu tự tới tìm tớ mà, tớ cũng rất oan có được không? Không nói chuyện này nữa, mau đỡ tớ đi phòng y tế."
Dao Đài nhìn thấy Đình Lôi bộ dạng buồn cười như vậy tới cửa, tự nhiên khó tránh hỏi chuyện một phen, nghe mấy bạn nhỏ học chung miêu tả xong, khinh thường hừ một tiếng.
“Đáng đời, bọn họ ký khế ước mới hai ngày, cậu trước mặt Doanh Phong làm trò động thủ động cước, không phải là tìm chết sao?"
Đình Lôi không hiểu nổi, “Chúng em là hảo cơ hữu tình cảm thuần khiết, huống chi tụi em chỉ đang làm luyện tập duỗi cơ bình thường.”
"Vậy cũng không được, cậu cho là chỉ có khế tử mới có kỳ rối loạn? Khế chủ trong đoạn thời gian này cảm xúc cũng rất không ổn định, cậu ta hiện tại đang ở vào lúc kiến lập quyền sở hữu, ngay lúc này cậu lại nhảy ra cùng Lăng Tiêu kết giao thân thiết, cậu ta còn chưa đập cậu đã thực khách khí rồi."
Nói đến đây cô cũng dừng một chút, tựa hồ có dự cảm bất hảo gì đó. Nhưng cô lại rất nhanh phủ định chính mình, Doanh Phong dù kém cỏi thế nào hẳn cũng sẽ không đem tức giận phát tiết trên người Lăng Tiêu đi, hi vọng là cô đa tâm thôi.
"Không phải chứ, khế chủ nào cũng bị thần kinh như vậy?”
"Đây không phải là bị thần kinh, là bản năng sinh lý của chúng ta, dù là qua đi đoạn thời kì này, loại ham muốn chiếm giữ này cũng chỉ nhạt đi, chứ không biến mất, huống chi Doanh Phong vốn là loại tính cách dục vọng khống chế rất mạnh.” Dao Đài trên tay dùng lực, khớp thắt lưng Đình Lôi về lại chỗ cũ, nhưng là đau đến oa oa kêu to, “Nếu không tin, các cậu có thể đùa giỡn tiến sĩ một chút ngay trước mặt tôi, xem tôi có tha cho các cậu không.”
Ba người không hẹn mà cùng lắc đầu như trống bỏi.
Đình Lôi thử thăm dò hỏi, "Thế Doanh Phong tức giận, có phải nghĩa là cậu ta đối với Lăng Tiêu vẫn là có cảm tình hay không?"
Dao Đài tức giận nói, “Một con chó nhặt được cục xương, liếm vài cái đã tự cho rằng cục xương đó là của mình, điều này có thể gọi là có cảm tình sao? Hai người đó tính tình đều cứng rắn như nhau, nếu không ai chịu nhường bước trước, quan hệ của bọn họ vĩnh viễn đều không thể cải thiện.”
Đình Lôi bọn họ nhất thời đối tương lai Lăng Tiêu tràn ngập lo lắng.
"Bác sĩ Dao cô nói như vậy, chẳng phải là khế tử ngay cả kết giao bạn bè cũng không được?"
"Đương nhiên có thể lui tới, Lăng Tiêu hiện tại đúng là lúc cần được khích lệ, là bạn của cậu ấy, các em chỉ có thể cố hết sức mình trợ giúp. Nhưng nhất định phải chú ý, mười ngày, không, trong vòng một tháng, tận lực tránh tiếp xúc trên thân thể, nhất là ở trước mặt Doanh Phong, lần này là trẹo thắt lưng, lần sau tôi cũng không dám cam đoan sẽ thế nào."
Mọi người nghe đến đó, đều lòng còn sợ hãi gật gật đầu.
"Tiêu rồi," Đình Lôi cũng đột nhiên có dự cảm bất tường, "Doanh Phong vừa rồi nổi giận đùng đùng đem Lăng Tiêu gọi về, nếu tình huống thực sự nghiêm trọng giống bác sĩ Dao nói, cậu ta chắc không phải khống chế không nổi tâm tình của mình, bạo hành gia đình với Lăng Tiêu chứ?”