Khế Tử
Chương 142 : Tử diễm*
Ngày đăng: 05:22 19/04/20
Tử ở đây nghĩa là ‘chết’ chứ không phải ‘màu tím’, diễm: lửa
Khi Lăng Tiêu nói những lời này, biểu tình dị thường cô đơn, Doanh Phong thậm chí có một thoáng như thế, vĩnh viễn cũng không muốn biết chân tướng trong cái hộp kia.
Anh càng thêm không biết là, kỳ thật ngày hôm qua, Lăng Tiêu đã bắt đầu manh nha ý tưởng tiêu hủy thứ bên trong, nhưng hôm nay hành vi bảo vệ của Doanh Phong, khiến cậu bỏ qua ý niệm này. Đồng ý sau khi chết để Doanh Phong mở ra, đã là nhượng bộ lớn nhất mà cậu có thể làm, bất quá dù là khi đó, phỏng chừng Doanh Phong cũng chỉ nghĩ thứ bên trong chính là một đống vô dụng rách nát.
Ngay sau đó, cậu liền thấy Doanh Phong từ trong lồng ngực lấy ra một thanh chủy thủ, vì động tác này của đối phương, mắt cậu trợn tròn.
“Vì muốn nhìn thứ bên trong một cái, anh liền vội vã muốn giết tôi?"
Doanh Phong nghe thế khóe mắt nảy lên, tiếp đó lạnh mặt, xoay ngược chủy thủ lại đưa qua, chuôi hướng về cậu.
Lăng Tiêu gắt gao nhìn chòng chọc nửa ngày, mới hiểu ra ý đồ đối phương.
Cậu bán tín bán nghi dò xét đón nhận, “Cho tôi?”
Doanh Phong không phủ nhận.
"Cái của tôi..."
“Lúc đánh Khuê gãy rồi.”
Lăng Tiêu lúc này mới nhớ tới, chuyện thình lình xảy ra một cái tiếp một cái, chuyện nhỏ không đáng kể như vậy, sớm đã bị cậu quăng lên chín tầng mây.
Biết mình hiểu lầm, Lăng Tiêu hơi ngượng ngùng mượn việc đánh giá chủy thủ mà cúi đầu che giấu, sau đó cậu thấy đồ án điêu khắc trên đó, cẩn thận phân biệt một chút, mới phát hiện đó là Khuê.
"Đây là cái gì?" Cậu hỏi.
"Khuê," Doanh Phong lời ít ý nhiều trả lời.
“Tôi biết là Khuê... Ý tôi là muốn hỏi vì sao lại có Khuê?"
"Chính là làm kỷ niệm thôi."
Lăng Tiêu ngẩng đầu, phát hiện cả thân mình Doanh Phong treo giữa không trung, một tay nắm mép tường, một tay gắt gao nắm một góc cổ tay áo cậu, dù cho khí lực Doanh Phong đã xưa đâu bằng nay, nhưng chỉ dựa vào một góc nho nhỏ như thế vẫn vô pháp hoàn toàn kéo cậu lên, Lăng Tiêu có thể cảm giác được mình từng chút thoát ly khỏi ngón tay Doanh Phong.
Lăng Tiêu không thể tưởng được anh ấy sẽ phóng tới cứu mình, kỳ thật cẩn thận ngẫm lại, lúc trước anh ta đối xử với mình cũng rất tốt, mua bánh mì cho cậu, ở bên cậu cùng vượt qua cái đêm gian nan đó, lúc nguy nan mang theo cậu chạy trốn, sinh tử tồn vong cố hết sức đẩy cậu ra, một mình đối mặt tử vong —— này hết thảy đều dựa vào cậu là bạn học của anh ấy, mà không phải khế tử.
Tựa như anh ấy sẽ cứu Trục Nguyệt bị mấy học sinh lớp trên khi dễ, sẽ đem hết toàn lực giữ chặt Lam Thịnh tự sát, trợ giúp của anh không keo kiệt với bất kỳ một bạn học cần trợ giúp nào.
Ngoại trừ một khế tử mà anh ấy không yêu.
Vì cái gì chúng ta không thể chỉ là bạn?
Do dùng sức quá độ, tay Doanh Phong đã không thể khống chế phát run, Lăng Tiêu muốn giúp anh, lại càng muốn giúp chính mình một phen, cậu nâng cánh tay phải còn có thể cử động, muốn bắt lấy Doanh Phong, lại ngay sau khi giơ lên được một đoạn nhỏ, rốt cuộc không thể động đậy nữa.
Trong khoảnh khắc đó, cậu hồi tưởng lại Lam Thịnh, Lam Thịnh từng cũng bị Doanh Phong túm giữ cổ tay áo như thế, sau đó cậu ấy lựa chọn dùng bàn tay tự do kia, lấy ra chủy thủ, cắt đứt tay áo của mình.
Cậu đột nhiên minh bạch Doanh Phong vì sao lại hạn chế hành động của chính mình, nếu lúc ấy Bình Tông cũng có thể khống chế được Lam Thịnh, cậu ấy cũng không thể cắt đứt tay áo của mình ngã xuống, Bình Tông cũng sẽ không chết.
Nhưng cũng là trong nháy mắt này, Lăng Tiêu đột nhiên mất hết hy vọng, bất kể là bắt lấy tay Doanh Phong, hay là lấy ra chủy thủ bên hông, vô luận sống tạm, hay quyết tuyệt chết đi, cho đến giờ đều không phải do cậu. Bắt đầu từ một khắc Khuê xuất hiện trước mặt bọn họ, đã định sẵn kết cục cậu tất phải chết, là cậu vọng tưởng kéo dài sinh mệnh, hiện giờ hết thảy đã đến lúc cần hoàn trả.
Lừa dối mình có thể buông tha cho tôn nghiêm mà sống, kỳ thật nơi mà đáy lòng hướng về nhất vẫn là tự do.
Từng kiên trì nhất định phải quật cường, ở một khắc này đột nhiên mất đi ý nghĩa, toàn bộ chấp niệm đối với sống sót, đều không chút lưu luyến buông xuống.
Hãy để đời này hoàn toàn chấm dứt đi, kiếp sau vô luận là làm khế chủ, hay là khế tử, đều hy vọng có thể tìm một người lưỡng tình tương duyệt.
Lam Thịnh, chỉ tiếc hứa hẹn cùng cậu, không thể thực hiện.
Bình Tông, không biết về căn cứ rồi, có cơ hội ngủ bên cạnh cậu không.
Doanh Phong, may mắn lớn nhất của tôi, là lời chưa kịp nói ra khỏi miệng, vĩnh viễn ở lại trong lòng.
Lăng Tiêu tâm vô tạp niệm nhắm mắt lại, bình tĩnh nghênh đón chung điểm đời này của mình.