Khế Tử

Chương 149 : Giao Sa*

Ngày đăng: 05:22 19/04/20


*Giao Sa: Cá mập



Bị một đám người biểu cảm tê liệt vây quanh ở trung tâm, chẳng phải thể nghiệm khoái trá gì, Doanh Phong mượn thân thể Lăng Tiêu che giấu, trộm điều xuất bàn phím cổng cá nhân.



“Bỏ cuộc đi,” quan quân liếc mắt một cái liền nhìn thấu, "Nơi này che chắn mọi tín hiệu, nga đúng rồi, tổng bộ mới vừa nhận được tin tức, ở khu vực vũ trụ phụ cận phát hiện vật thể bay bất minh, thiếu tướng Phục Nghiêu đã phụng mệnh đi thăm dò, bởi vậy tôi đề nghị các cậu có thể tiết kiệm những tâm tư không cần thiết, an tâm mà suy xét vấn đề trước mắt đi."



"Không cần suy xét,” thanh âm Lăng Tiêu đã khôi phục trấn định, “Tôi nguyện ý nhận điều kiện của các ông, bất quá là bởi vì nguyên nhân của cá nhân tôi."



"Thật sao?” Hằng Hà vui mừng khôn tả.



“Tôi hi vọng người kia có thể tỉnh lại, như vậy tôi mới có thể biết quan hệ chân chính giữa chúng tôi, đây là lý do tôi đồng ý gia nhập kế hoạch này.”



"Mặc kệ là lý do gì, chỉ cần mục tiêu nhất trí, chúng ta chính là đối tác,” Hằng Hà cao hứng vươn tay về phía cậu, "Hoan nghênh gia nhập."



Quan quân lộ ra một nụ cười hài lòng, đồng thời không quên quan sát Doanh Phong, đối phương vẫn đang dùng một bộ biểu tình đầy địch ý mà theo dõi hắn, nhưng trong mắt hắn, đây là giãy dụa vô nghĩa của một đứa nhỏ phản nghịch biết rõ mình không thể phản kháng, chỉ có thể dùng ánh mắt biểu đạt bất mãn.



Hằng Hà đã có chút không thể đợi, “Kỳ nguy hiểm của cậu qua chưa? Chỉ có máu được lấy dưới tình huống cậu tuyệt đối khỏe mạnh, mới có thể được người ở bên trong sử dụng.”



"Ngày hôm qua là ngày cuối cùng, hẳn là không thành vấn đề đi?"



"Vậy là tốt rồi, không bằng chúng ta bắt đầu bây giờ đi, hành động sớm một ngày, thì cậu ấy có thể sớm một ngày tỉnh lại."



Lăng Tiêu không có dị nghị, Hằng Hà cao hứng phấn chấn mang cậu đi lấy máu, mà Doanh Phong và quan quân cũng theo sau, đợi ở ngoài cửa.



Hai người không nói gì yên tĩnh đợi chốc lát, mãi đến khi quan quân chủ động mở miệng, "Cậu đối với tôi địch ý rất lớn a, thiếu niên."



Doanh Phong ngước mắt lên nhìn người đàn ông so với anh cao hơn cả cái đầu, trên người hắn dẫn ra lực áp bách hiển nhiên, đúng là đặc thù của một người Thiên Túc điển hình, bài xích của anh với hắn không phải do sự khác biệt, mà do những nét tương tự trong tính cách.



“Tôi tin tưởng mỗi một chữ Hằng Hà tiến sĩ nói,” anh cũng đột nhiên gợi đề tài.



"Nga?" Quan quân rất có hứng thú nghe.



“Tôi cũng tin tưởng đó chính là ý nghĩ chân thật trong lòng y.”



"Tiếp tục."



"Nhưng đó tuyệt đối không có khả năng là của ông, y chỉ là bị các ông lợi dụng."



Quan quân mỉm cười, "Phỏng đoán thật lớn mật.”



Doanh Phong tiếp tục bình tĩnh phân tích, "Nếu nghi thức trưởng thành bị thủ tiêu, khế chủ sẽ không thể thu được năng lực từ khế tử, sức chiến đấu người Thiên Túc sẽ giảm mạnh, quân đội làm sao có thể cho phép cái loại tình huống này xuất hiện."




"Có thể."



“Màu thân xe ngài có thể tự chọn, đỏ vàng xanh trắng đen ngài thích loại nào? Hay là lấy cái màu vàng đất kia nhé.”



"Màu vàng." Người thích chuối tiêu hẳn là thích màu vàng đi.



“Được không thành vấn đề, bởi vì chiếc xe thuộc loại hàng hoá đặc thù không có cách nào giao hàng thông qua thiết bị chuyên chở, lát nữa tôi cho nhân viên cửa hàng lái qua cho ngài đi, cảm tạ ngài chiếu cố, có bất kỳ yêu cầu gì hoan nghênh quang lâm lần nữa."



Doanh Phong giải quyết hết thủ tục, thoát khỏi mạng, Lăng Tiêu còn chưa tỉnh.



Ước chừng qua mười lăm phút, tòa nhà ký túc xá truyền đến một trận xôn xao, tựa hồ có không ít người chen chúc chạy ra, dưới lầu cũng truyền đến từng trận tiếng động lớn ồn ào.



Cùng lúc đó, Doanh Phong nhận được tin nhắn của cửa hàng xe, hiệu suất giao hàng nhanh hơn anh tưởng.



Dưới lầu đã chật ních học sinh, tất cả mọi người đều vây xem chiếc xe mới đầy phong cách này.



Nhân viên cửa hàng đè xuống một cái nút trong xe, tàu bay hình trứng lập tức biến hình thành xe thể thao mui trần, y cũng từ trong xe nhanh nhẹn nhảy ra ngoài, trong đám người tuôn ra tiếng oa oa kinh thán.



“Đây đích thật là Ly phi sa sao?"



"Quả thực không thể ngầu hơn nữa.”



"Vì sao lại có Ly phi sa dưới lầu ký túc xá?”



“Thật muốn leo lên một lần a, cho dù sờ một cái thôi cũng được.”



Nhân viên cửa hàng quét mắt một vòng qua đám học sinh, cuối cùng tầm mắt tập trung vào cổng ký túc xá, mọi người cũng theo bản năng ngóng nhìn theo tầm mắt y, Doanh Phong dưới vạn chúng chú mục không nhanh không chậm từ tòa nhà đi ra.



"Xin ngài ký nhận," nhân viên cửa hàng đem bản thỏa thuận bằng điện tử trình lên, Doanh Phong ở trên đó ký xuống tên mình.



"Đây là hai con chip, cắm vào cổng cá nhân rồi rút ra là có thể khởi động, còn có một chìa khóa xe, trên lý luận là không cần, bất quá cũng có người thích mang nó bên mình,” chủ yếu vẫn là để khoe.



Doanh Phong cầm mấy thứ đó, nhân viên cửa hàng lễ phép gật đầu cáo biệt với anh, "Chúc ngài sử dụng vui thích."



Nhân viên cửa hàng đi rồi, Doanh Phong cũng xoay người lên lầu, một đường thu hoạch vô số đạo ánh mắt hâm mộ ghen tị, nếu không phải trên mặt anh viết rõ rõ ràng ràng ‘tôi không muốn cùng bất luận kẻ nào làm bằng hữu’, sợ là sớm đã có người không cầm giữ được nhào lên.



Lăng Tiêu phỏng chừng muốn ngủ tới khi thiên hoang địa lão mới bằng lòng tỉnh lại, Doanh Phong đem một trong hai con chip cắm/rút vào cổng cá nhân cậu, về phần chiếc chìa khóa thì đặt cạnh gối đầu của cậu.



Doanh Phong còn rõ ràng nhớ Hằng Hà từng nói qua ngày kế phải trông chừng Lăng Tiêu, nhưng người vốn luôn ngủ rất nông như anh, sáng hôm sau tỉnh lại, phát hiện cái chìa khóa xe còn nằm chỗ cũ vân tơ vị động, mà người bên gối thì đã biến mất không thấy bóng dáng.