Khế Tử
Chương 151 : Báo Vĩ*
Ngày đăng: 05:22 19/04/20
*Báo: Con báo, Vĩ: Đuôi
Tinh Lâu nhìn những lời này trên màn ảnh thì không kiềm được nở nụ cười, suy tư một chút, cậu ta cũng thuận thế trả lời.
—— Suy đoán của cậu thực chính xác.
Quả nhiên! Hằng Hà ánh mắt tỏa sáng, thật không nghĩ tới một ngày kia, y cũng có thể cùng thần tượng của mình ‘mặt đối mặt’ trao đổi, loại cảm giác này, so với đạt được giải thưởng phát minh khoa học vinh dự nhất còn làm y cảm thấy hưng phấn hơn.
Nguyệt Ảnh dưới dạng bó sợi tiến lại dò xét, “Anh lại đang gạt người."
"Sao có thể nói là gạt người chứ, toàn bộ tư liệu tôi chuyển cho hắn đều xuất phát từ tay Thái Ân, tôi chỉ bất quá là người phụ trách truyền lời, nếu như nói không phải, so ra còn kỳ hơn đi.”
"Cũng may người đó là kẻ sùng bái Thái Ân, lại là tên nghiện khoa học, hết thảy mới có thể thuận lợi như thế."
"Đúng vậy, kế tiếp, chỉ cần kiên nhẫn chờ đợi họ hồi sinh thân thể của em là tốt rồi. Đáng tiếc, cuối cùng bọn họ sẽ phát hiện, bận rộn lâu như vậy, lấy được chỉ là một khối thể xác không có tư tưởng, tôi đã không thể chờ đợi muốn nhìn biểu tình phía quân đội.”
Trong lúc họ nói chuyện, Hằng Hà lại phát qua một đoạn văn tự.
—— Thầy Thái Ân, tôi phi thường rõ ràng mục đích ngài trợ giúp chúng tôi, hủy bỏ nghi thức trưởng thành, giải trừ huyết khế, cũng là phương hướng chúng tôi nỗ lực! Có ngài gia nhập, tin tưởng nhóm chúng ta nhất định có thể sớm thực hiện mục tiêu này, tôi cũng cam đoan sẽ không tiết lộ thân phận của ngài cho phía quân đội!
Tinh Lâu cười lắc lắc đầu, "Người này thật sự là ngây thơ đến thú vị."
—— Cố lên.
Cậu ta trả về hai chữ này liền đơn phương ngắt kết nối, sau đó bấm số Chẩm Hạc.
"Học trưởng, tôi muốn anh giúp tôi thăm dò nguồn gốc Trục Nguyệt, anh không phải đã quên rồi đi?"
“Tôi thật sự không hiểu nổi, một kẻ như cái tên đó, có gì đáng để cậu chú ý? Quên đi quên đi, tôi đi đây.”
Tinh Lâu lúc này mới vừa lòng, "Cảm ơn nha.”
Trục Nguyệt lại một lần nữa bị đám ‘bạn tốt’ cùng trường gọi lại tâm sự, mười năm qua, cậu trải qua loại sự tình này như cơm bữa, không chỉ có học trưởng, mà cả niên đệ cũng có thể dễ dàng tìm cậu gây phiền phức.
Mà nhiều năm qua kinh nghiệm duy nhất cậu tích lũy, chính là nhắm mắt lại yên lặng thừa nhận, chờ đối phương phát tiết đủ rồi thì sẽ rời đi, nhưng mà hôm nay tình cảnh như thế, cư nhiên không để cậu đợi được.
Theo vài tiếng bình bịch trầm đục, chung quanh đã khôi phục yên tĩnh. Cậu trộm mở một con mắt, ánh vào mi mắt chính là hai chân của một người, mà mấy kẻ vừa rồi khi dễ cậu thì nằm ngang dọc ngã bên chân hắn.
“Là anh?” Cậu sợ hãi ngẩng đầu, làm sao cũng không tưởng được lại gặp được Chẩm Hạc ở đây, “Anh không phải là cái tiệm đó… Sao anh lại ở chỗ này?"
Chẩm Hạc trốn tránh không trả lời, “Ngay cả trình độ này cậu cũng không dám phản kháng, khó trách mọi người sẽ khi dễ cậu, cậu không thể kiên cường một chút sao?"
“Tôi có việc phải tới giáo hội gần đây xem một chút, có thể sẽ về hơi muộn.”
“Cậu đi giáo hội làm gì?"
"Giúp thầy hiệu trưởng đưa qua một món đồ,” cậu giữ lại một nửa sự thật.
Doanh Phong đối với kỹ thuật lái của cậu rất không tin tưởng, “Cậu quên chuyện ngày hôm qua rồi sao?"
Lăng Tiêu thực bất đắc dĩ, "Hôm qua là trường hợp đặc biệt, hôm nay tôi đã tốt rồi.”
“Cậu chờ, tôi đưa cậu đi.”
Lăng Tiêu vì lái xe gây chuyện trên đường phải bồi thường một khoản lớn, biểu hiện thành thật ngoài dự liệu, khi Doanh Phong tới, cậu đang an phận ngồi ở vị trí kế bên tài xế, trong lòng đang cầm một quyển sổ cũ.
“Đó là cái gì?"
"Nga, chính là thứ thầy hiệu trưởng muốn tôi mang đến đó."
Doanh Phong không tiếp tục truy vấn, chuyển Ly phi sa sang hình thức phi hành, ra chỉ thị trên bảng hệ thống, phi hành khí liền tự động bay đến mục tiêu.
Hai người đều là lần đầu tiên đến thăm giáo hội, gian giáo đường nơi Lăng Tinh ở khi còn sống này cũng không lớn, nhưng có một cái viện lạc (sân trong) rất đẹp, bên trong trồng đủ loại hoa cỏ, có vài loài sinh trưởng ở Thiên Túc, mà đa phần còn lại họ đều chưa từng thấy qua, tựa hồ kỳ hoa dị thảo của mỗi một tinh cầu, đều được tập trung vào một khoảnh sân nho nhỏ này.
Họ men theo đường mòn, xuyên qua sân trong, đi vào giáo đường, tượng thờ treo xa xa đằng trước. Bốn phía là kính đủ sắc màu, ngăn ánh mặt trời chiếu xuống, chỉ có từng vệt ánh dương xuyên vào qua cánh cửa sổ nhỏ đằng sau tượng thờ là còn bảo lưu màu sắc vàng óng.
Doanh Phong chưa bao giờ tới nơi này, càng chưa từng được truyền đạt tư tưởng thần linh, nhưng khi anh đặt bước chân đầu tiên vào đây, liền cảm nhận được tâm hồn bình tĩnh, đó là một loại dịu dàng khó mà hình dung, hết thảy nhân tố xao động trong linh hồn đều được an ủi, trên thế giới này không còn gì đáng để phẫn nộ, bi thương, hay thù hận, còn lại chỉ có sự tĩnh mịch, hi vọng, và tốt đẹp.
Anh lẳng lặng cảm thụ tất cả, thời gian chậm lại, không còn là một giây tiếp một giây, mà là tro bụi dưới ánh mặt trời thản nhiên vũ động, là đồng hồ cát bị người nghiêng góc sáu mươi độ, là tiếng vang tí tách khẽ nhỏ từ vòi nước rỉ, lưu lại một khe hở, để thời gian từng giọt từng giọt chảy ra, quá khứ, hiện tại, tương lai, đều ngưng tụ trước mắt, người trước mặt cũng như anh, thật lâu không nhúc nhích, tựa hồ cũng đang hưởng thụ quãng thời gian dằng dặc này.
Doanh Phong đột nhiên cảm thấy Lăng Tiêu yên lặng có chút lâu.
"Lăng Tiêu." Anh gọi.
“Gì?” Lăng Tiêu bỗng nhiên quay đầu, mang trên mặt vẻ điềm tĩnh Doanh Phong chưa bao giờ thấy qua, khóe miệng cậu hơi giương lên, đó là cái mỉm cười phát ra từ tận đáy lòng trong vô thức, ý cười một đường hướng tới, tràn ra đuôi mắt cậu.
Ánh sáng chiếu qua song cửa sổ, vòng qua tượng thờ, nghịch hướng rọi vào người cậu, đem nụ cười này một nửa che giấu trong mông lung, lại vì thị lực không tầm thường của họ mà nắm bắt mỗi một chi tiết chân chân thật thật.
Những mảnh nhỏ linh hồn tự do quấn quanh thân, trong nháy mắt này đột nhiên mãnh liệt tập trung lại, hung hăng đập một kích vào trái tim Doanh Phong, thật lâu trước kia, dường như có một người từng mỉm cười như vậy với anh, nói với anh những lời rằng,
—— nếu anh không thể nhận thức tình cảm của nhân loại, ít nhất anh có thể thử đi tin tưởng thần. Thần sẽ yêu anh như yêu bất cứ ai, chỉ cần anh tin tưởng người, tình yêu của người sẽ truyền đến anh, cho anh được giống như một người bình thường, học được cách làm sao để yêu.