Khế Tử
Chương 155 : Hàm trì*
Ngày đăng: 05:22 19/04/20
*Hàm: Mặn, trì: hồ
Sau một phen đàm phán, quân đội vẫn không đồng ý thỉnh cầu được trực tiếp đến Viện nghiên cứu gene của Doanh Phong, họ bất đắc dĩ đành dừng Ly phi sa tại một trạm trên đường do đối phương chỉ định, sau đó phi hành khí quân đội như lần trước dưới tình huống hoàn toàn giữ bí mật đưa hai người đến nơi.
Lần này Long Dần không tự mình hiện thân, phụ trách tiếp bọn họ là quân nhân lần trước ở trung tâm gặp qua, bị Lăng Tiêu hư hư thực thực coi thành người máy, biểu tình lạnh lùng thoạt nhìn không hề có ý nguyện cùng người câu thông.
Trái lại Hằng Hà thấy bọn họ đến đây, biểu hiện trước sau như một nhiệt tình, Lăng Tiêu nghĩ cậu có thể lý giải, mỗi ngày cùng đồng nghiệp như nước ao tù làm cộng sự, nhất định buồn tẻ nhàm chán tới cực điểm.
"Thả lỏng," Hằng Hà ý bảo Lăng Tiêu nằm xuống, "Hôm nay lượng máu thu thập có thể so với lần trước gia tăng, nếu cảm thấy không khoẻ thì phải cho tôi biết ngay.” Y cắm đầu kim của ống mềm chôn vào mạch máu Lăng Tiêu, nhấn vài cái lên thiết bị, máu màu đỏ sẫm liền theo ống truyền chảy ra bên ngoài cơ thể.
Nhìn chằm chằm vào máu của mình bị rút đi như vậy thật sự là rất tra tấn người, để phân tán tinh lực, Lăng Tiêu cùng Hằng Hà hàn huyên.
“Người kế bên tôi có tên không?”
"Căn cứ tư liệu lịch sử ghi lại, cậu ấy gọi là Nguyệt Ảnh, là thành viên hoàng thất cổ đại.”
"Hoàng thất? Cậu ấy là một cổ nhân?"
“Phải.”
Lăng Tiêu giật mình quay đầu qua, ngoại trừ không thể cử động, người này quả thực trông rất sống động, căn bản nhìn không ra là người mấy ngàn năm trước.
"Rất khó tin phải không? Thiên Túc cổ có nền văn minh vô cùng phát triển, có vài trí tuệ thậm chí vượt qua hiện đại, ví dụ như loại kỹ thuật ướp lạnh cơ thể người như thế, ngay cả y học hiện đại đều không thể làm được. Đáng tiếc văn minh phát triển tới độ cao nhất định liền tự mình hủy diệt, không ai nói được là vì sao, nhưng đó cũng là chân lý, vô luận ở tinh cầu nào cũng đều như nhau.”
"Khó trách các anh nói muốn dùng cậu ấy mở ra quyền hạn sửa chữa cốt lõi, đó đại khái chính là đặc quyền của hoàng thất đi."
Lăng Tiêu lại nghĩ tới, "Đúng rồi, số liệu cá nhân cũng có thể thông qua phương thức này sửa chữa sao?"
Hằng Hà khó hiểu, "Cái gì số liệu cá nhân?"
Lăng Tiêu thấy Doanh Phong không ở đây, trộm hạ giọng nói, "Tôi cảm thấy đoạn mã của Doanh Phong có BUG, anh có thể giúp tôi sửa lại hay không?”
"BUG?" Đây chính là vấn đề rất nghiêm trọng, ngay cả Hằng Hà cũng nghiêm túc lên, "Cái gì BUG?"
"Chính là anh ta nếu tìm không thấy tôi, liền phát cáu loạn cả lên, ngang ngạnh không chịu nói lý lẽ.”
Hằng Hà buồn cười, "Cái cậu nói không thuộc về BUG, chỉ là vấn đề tính cách mỗi người thôi. Cậu chắc là hiểu sai về hệ thống rồi, chúng tôi chỉ có thể nhằm vào chỉnh thể quần thể tiến hành thăng cấp và chữa trị, mà số liệu cá nhân, chính là năng lực, với tính cách, tướng mạo mấy phương diện chúng ta thường nói tới đó, là tùy cơ tạo ra, ngay cả máy chủ cũng không có quyền hạn sửa chữa. Nếu giống như cậu nói, đối với vài người thực lực yếu kém, chúng ta chỉ cần động thủ sửa mấy số liệu là có thể khiến cho hắn trở nên mạnh mẽ rồi, nhưng sự thật nào có dễ dàng như vậy."
"Như vậy a, " Lăng Tiêu hơi thất vọng.
“Tình huống cậu miêu tả đó, giải thích theo góc độ tích cực là ý muốn bảo hộ, giải thích kiểu tiêu cực là dục vọng khống chế, vô luận là loại nào, đều là phẩm chất riêng của khế chủ, ai trở thành khế chủ đều sẽ có, có điều mức độ sâu cạn có khác biệt thôi.”
"Nếu này không tính là BUG, vậy Cô Tinh có tính BUG không?”
“Cậu ngay cả Cô Tinh cũng biết?" Hằng Hà thích nhất có người cùng y nghiên cứu thảo luận những vấn đề khoa học, “Nói hình tượng một chút, nếu chúng ta là bản thăng cấp, thì Cô Tinh chính là bản sơ khai do hệ thống bị lỗi sinh ra, hệ thống phải giải toán lượng lớn như vậy, năm ba trăm năm khó tránh khỏi xảy ra một sai lầm, vì thế Cô Tinh liền ra đời. Cô Tinh đối lập với chúng ta, giống như đem khu vực tình cảm quy cách hóa vậy, cổ nhân chúng ta cũng từng thử sửa chữa vấn đề này, nhưng cuối cùng phát hiện không có cách.”
Lăng Tiêu thân thể suy yếu nhưng tinh thần phấn chấn, rất nhanh liền cảm thấy miệng khô, đây đã là lần thứ ba trong vòng một phút cậu liếm môi, nếu đổi lại là một bạn lữ chu đáo, đã sớm chủ động hỏi cậu có muốn uống nước hay không, nhưng hiển nhiên hình dung từ ‘chu đáo’ này không thể dùng trên người Doanh Phong, ngay cả danh từ ‘bạn lữ’ này đều thực miễn cưỡng.
Lăng Tiêu chính mình không nhúc nhích được, đành phải cầu trợ từ Doanh Phong, "Tôi khát."
Doanh Phong nhìn quanh bốn phía, nhìn thấy trong góc có một máy bán nước tự động, nghĩ để Lăng Tiêu lưu lại tại chỗ không có vấn đề, thế là để cậu lại một mình đi mua nước.
Quẹt thẻ, anh theo phản xạ chọn loại chính mình thường uống, đột nhiên nhớ tới lời Dao Đài, người suy yếu không thể uống đồ uống lạnh.
Vậy rốt cuộc nên uống loại nào đây? Vấn đề này làm khó Doanh Phong.
Ngay lúc anh khó khăn lựa chọn, đột nhiên phía sau truyền đến một trận kinh hô, anh vừa quay đầu lại, chỉ thấy một con sinh vật mô phỏng thật cấp S hướng tới Lăng Tiêu không hề có năng lực hành động hung mãnh đánh móc sau gáy, sinh viên học viện quân đội không dự đoán được sẽ phát sinh loại chuyện này, muốn trở lại cứu đã không kịp, mắt thấy xe lăn Lăng Tiêu sắp bị lợi trảo của nó đánh trúng.
Người tại đương trường, kẻ phản ứng nhanh đã tiến lên một bước chuẩn bị trợ giúp, có người giật mình che miệng, đúng lúc này, một bóng người, không phải xông đến, cũng không phải bay đến, dưới mắt nhìn trừng trừng của mọi người, cứ như vậy biến ra trước mặt Lăng Tiêu, nhắm ngay bụng sinh vật cấp S hung hăng đá hai cước, trên không trung làm một cái lộn người, vững vàng đáp xuống đất.
Mà sinh vật bị đá bay, đúng lúc bay tới hai nữ sinh bên kia, các cô thấy quái thú bay tới không hoảng cũng không vội, một bộ chiêu thức lưu loát đánh ra, tiểu quái thú đáng thương ngã xuống đất hết nhúc nhích.
"Thực xin lỗi thực xin lỗi," sinh viên hệ liên hợp tác chiến chạy tới hướng Lăng Tiêu hai người giải thích, "Loại sinh vật này khi lượng máu giảm tới mức độ nhất định sẽ chọn một mục tiêu yếu nhất làm cửa đột phá lao ra chạy trốn, không ngăn lại nó đúng lúc là sai lầm của chúng tôi.”
Yếu nhất toàn trường Lăng Tiêu: "..."
"Bất quá anh vừa rồi làm sao tới được? Tôi còn chưa kịp thấy rõ ràng," Lăng Tiêu hỏi Doanh Phong, nhìn từ góc độ của cậu, cơ hồ là từ trên trời giáng xuống.
"Không có gì, " Doanh Phong khinh miêu đạm tả nói cho qua, “Cậu muốn uống cái gì?"
Ở cách đó không xa, hai huấn luyện viên hệ liên hợp tác chiến thủy chung quan sát phía này, sau khi thấy những người này biểu hiện, đều mang trong lòng khen ngợi.
"Vừa rồi cậu học sinh bên Sư Ký kia, đã có thể thao túng hồn tinh, giữa những học sinh sơ cấp học viện đúng là khó được."
“Hai nữ sinh Tu Phương kia cũng không tồi, ra tay thực lưu loát, một chút cũng không dây dưa.”
"Bất quá ấn tượng sâu nhất vẫn là vị học trường Bích Không kia, có thể thuấn gian di động (di chuyển trong chớp mắt qua khoảng cách nhất định) đến vị trí khế tử, đây đối với mức độ tình cảm song phương cùng tinh thần lực khế chủ đều có yêu cầu nhất định, không thể tưởng được cậu ấy niên kỷ nhỏ như vậy, đã có thể nắm giữ kỹ năng độ khó cao đến thế.”
"Năm nay thí sinh thực lực rất mạnh, kết quả thực làm người ta chờ mong a."
Hai huấn luyện viên đồng thời gật gật đầu.
Sau một lúc lâu, một người trong đó tỉnh ngộ:
“Nhưng mà khế tử của cậu nhỏ Bích Không kia ngay cả đứng còn khó khăn, hẳn là không có khả năng ghi danh hệ chúng ta đi?"
Người kia cũng lộ ra biểu tình ‘chắc vậy rồi quá’.
Nghĩ đến nhân tài ưu tú như thế phải để lọt ra ban khác, hai anh thầy đều lâm vào thật sâu mất mát.