Khế Tử

Chương 263 : Ngự Thiên - Chu Tước*

Ngày đăng: 05:22 19/04/20


*Chu Tước: Một chòm sao trong Nhị thập bát tú, cũng là một trong Tứ tượng, theo thần thoại Trung Hoa, là một trong Tứ đại thần thú.



Lăng Tiêu từng khỏa từng khỏa cài cúc áo, trong gương, một thanh niên tuấn lãng suất khí mặc một thân chế phục màu xanh da trời, từ hôm nay trở đi, cậu chính thức là sinh viên năm nhất của Học viện quân sự Ngự Thiên, sắp sửa tại đó bắt đầu cuộc sống học tập hoàn toàn mới của cậu.



Cửa phòng tắm bị mở ra, người chung sống hợp pháp với cậu từ bên trong đi tới, mặc trên người chế phục màu xanh sẫm. Kể từ lần trước Doanh Phong lại cao thêm vài centimet, vóc dáng thon dài gần như hoàn mỹ, đường nét cơ thể bị che giấu bên dưới chế phục, Lăng Tiêu so với bất kỳ ai khác đều rõ ràng lực lượng ẩn chứa dưới lớp vải đó.



Nơi đây là ký túc xá mới của bọn họ, diện tích lớn gần gấp đôi chỗ bên Bích Không, ngoại trừ phòng ngủ cùng phòng tắm, còn có thêm một gian phòng khách, cơ hồ có thể coi là một ngôi nhà ở nhỏ.



Hôm nay là ngày Điển lễ khai giảng, ai cũng phải mặc chính trang tham dự, Doanh Phong chuẩn bị xong xuôi ném lại đây một thứ gì đó, trên không trung vẽ một đường parabol, được Tiêu đón vào tay.



Đại học cũng giống học viện sơ cấp có mười hai cấp, điểm khác biệt chính là ở đây cứ nửa năm sẽ lên một cấp, chế độ giáo dục là sáu năm, người ở niên cấp khác nhau sẽ dùng phù hiệu bất đồng để phân biệt.



Lăng Tiêu đứng trước gương, đem huy chương Doanh Phong ném qua nghiêm túc cài lên ngực trái, lại kiểm tra trang phục của mình từ đầu đến chân thêm một lần để xác nhận không còn bất cứ vấn đề gì.



“Tôi chuẩn bị xong rồi!”



"Đi thôi."



Lăng Tiêu tinh thần sung mãn mở cửa, vừa đúng lúc gặp người bên phòng ký túc đối diện cũng ra ngoài, sau khi thấy cậu thật vui vẻ lên tiếng chào hỏi.



"Lăng Tiêu, Doanh Phong, các cậu cũng chuẩn bị tốt rồi? Cùng đi đi!"



Đây là đồng học mới của họ ở Ngự Thiên, lấy tổng thành tích bài danh đệ nhất trong hệ nhập học, Băng Xán cùng Thiên Tứ —— Lăng Tiêu thích gọi cậu ấy là Tóc đỏ hơn, thậm chí thường quên mất tên khai sinh của cậu ấy. Họ hiện tại ngụ ở phòng ngủ đối diện, Tóc đỏ cùng Lăng Tiêu từ từ thân nhau, dùng cách nói của khế chủ cậu ấy,  đây là ‘vật cùng loài thì dễ có tiếng nói chung’.



Một hàng bốn người từ ký túc xá xuất phát, trước đến thao trường, dọc đường gặp sinh viên thuộc niên cấp khác nhau, có rất nhiều học trưởng cấp cao, cũng rất nhiều tân sinh đồng cấp với họ.



"Oa, mau nhìn, trong học viện cao cấp mà còn có thiếu niên a!” Lăng Tiêu ngạc nhiên chỉ vào vài sinh viên thân mặc chế phục xanh lục, cứ như mới phát hiện tân đại lục.



Băng Xán giải thích cho cậu, “Thiếu niên ở sơ cấp học viện học đủ mười hai năm lại không cử hành nghi thức trưởng thành, đều được phép học lên, hơn nữa thiếu niên có thể thi đậu học viện quân đội, ai cũng thực lực bất phàm, bởi vì bọn họ phải cạnh tranh với người trưởng thành.”



“Thì ra là vậy a,” Lăng Tiêu cảm thán, "Không biết chuyên ngành của chúng ta có đồng học thiếu niên không đây?”



Băng Xán buồn cười, "Chúng ta là hệ liên hợp tác chiến, căn bản không chiêu sinh thiếu niên, trên thực tế những chuyên ngành cho thiếu niên cũng rất hạn chế, bất quá có một ưu đãi, đó là trong thời gian học nếu cử hành nghi thức trưởng thành, có thể tùy thời xin chuyển chuyên ngành, đương nhiên nhất định phải thông qua cuộc thi mới được."



Anh giải thích cặn kẽ, Lăng Tiêu rất bội phục, "Anh đối với nơi này rất quen thuộc a?"



"Những tài liệu này trên mạng đều có, cậu cẩn thận tìm là thấy ngay.”



Lăng Tiêu ngượng ngùng sờ sờ ót, cậu chỉ quan tâm phần của mình, nội dung khác một chút cũng không thấy.



Trên thao trường người người tấp nập, vị trí hệ liên hợp tác chiến ở ngay trung tâm.



"Đã nhìn ra chưa? Chúng ta là đường phân thủy của toàn trường.”



“Đường phân thủy?”



“Bên tay phải chúng ta, là những chuyên ngành thuộc loại thực chiến, chỉ huy, quản lý, khế chủ chiếm tỉ lệ chủ yếu. Mà bên trái, là những chuyên ngành thuộc nghiên cứu khoa học, y học cùng công nghệ thông tin, sinh viên phần lớn là khế tử, chúng ta là chuyên ngành duy nhất trong trường có tỉ lệ khế chủ khế tử vĩnh viễn bảo trì 1:1.”



Lăng Tiêu liếc mắt nhìn lại, thật đúng như lời anh, càng về bên phải, chế phục màu lam nhạt càng ít, ở ngoài cùng, cơ hồ là một loại chế phục xanh biển sẫm màu. Bên kia thì hoàn toàn tương phản, chế phục màu lam nhạt xen lẫn vài màu xanh tối, ngẫu nhiên còn có màu lục,  mà hệ liên hợp tác chiến như một lằn ranh rõ rệt, đem hai bên trái phải ngăn cách.



Điển lễ khai giảng rất nhanh bắt đầu, hiệu trưởng phát biểu, đại biểu cựu sinh viên phát ngôn, đại biểu tân sinh viên đọc diễn văn, đại biểu tân sinh năm nay không ngờ là Băng Xán, lúc anh bước lên đài, Tóc đỏ vỗ tay đến mức tay đỏ lên y như đầu tóc cậu ấy.



"... Tôi đại diện toàn thể tân sinh viên lấy linh hồn tuyên thệ, vĩnh viễn trung thành với tổ quốc và dân tộc, vĩnh không phản bội, phục tùng mệnh lệnh, giữ nghiêm kỷ luật..."



Dưới đài, toàn thể tân sinh viên đồng thanh phụ hoạ:



"... Dùng tính mạng bảo hộ thiếu niên, bảo vệ hải đăng, thề sống chết bảo vệ cây linh hồn, tuyệt không để địch nhân cầm tù, linh hồn bất diệt, tinh thần bất chỉ (không ngừng nghỉ)..."



Điển lễ khai giảng chấm dứt, ngày hôm sau mới là ngày chính thức nhập học, bọn họ còn nửa ngày tự do hoạt động.



"Chúng ta đi tham quan Tinh hạm* đi!” Tóc đỏ hưng phấn đề nghị.


Trì Sính phi giữa không trung mở to hai mắt nhìn, người đi nơi nào rồi?



“Ở đằng kia!” Có người mắt sắc  rốt cục nhìn thấy!



Thân thể Lăng Tiêu treo giữa không trung, mũi chân câu lấy cạnh sân đấu, nhìn từ góc độ của Trì Sính, giống như lập tức sẽ ngã xuống.



Mà khi anh ta nhìn thấy Lăng Tiêu, thân thể của chính mình đã chạy khỏi ranh giới của sàn đấu.



Mũi chân Lăng Tiêu móc một cái, bay lên không, vừa vặn xuất hiện sau lưng Trì Sính.



Làm sao có thể? Mình vậy mà bại bởi một khế tử năm nhất?



"Xin lỗi," Lăng Tiêu phía sau đã mở mắt, một cước này, cậu dùng hết sức lực mà đá.



"Bịch —— "



“Người bị khiêu chiến rơi xuống đất, công kích hữu hiệu!



“Khiêu chiến chấm dứt, quyền sở hữu nội quy trường đổi chủ! Người chế định mới của nội quy trường điều thứ chín mươi bảy là —— hệ liên hợp tác chiến năm nhất, Lăng Tiêu!"



"Lăng Tiêu! Lăng Tiêu cậu quá tuyệt vời!” Tóc đỏ cao hứng reo hò.



Lăng Tiêu ở trong đám người tìm được Tóc đỏ hoan hô lớn nhất, sau đó liền thấy Doanh Phong đứng gần cậu ấy, hướng về phía anh nhếch miệng, cho anh một nụ cười ngây ngô mà chỉ có hai người bọn họ mới hiểu.



“Đánh thật không tồi,” Trì Sính nhảy lại lên sàn đấu, “Lần này là anh khinh địch, bất quá em biểu hiện rất tuyệt, anh muốn chúc mừng em.”



"Cám ơn, " Lăng Tiêu cùng anh bắt tay.



“Nhưng anh cũng muốn nhắc nhở em, anh sở dĩ bại bởi em, là bởi vì anh buông tha tinh thần lực, nếu anh mà dùng hồn tinh với em, em không thể nào có cửa. Tương lai lại có người khiêu chiến em, thì đã không còn đơn giản như vậy, cố lên đi.”



“Vâng!” Lăng Tiêu trong lòng vô cùng rõ ràng, cậu hôm nay thắng được chỉ do may mắn, chân chính một chọi một, cậu không thể nào là đối thủ của anh ta.



Người làm chứng đi tới, "Hiện tại cậu có thể tiến hành sửa đổi nội quy điều thứ chín mươi bảy, xin hỏi cậu muốn xóa bỏ lệnh cấm thăm viếng tinh hạm sao?”



"Ách, nếu mọi người lúc nào ở đâu cũng vào thăm được, hẳn là sẽ quấy nhiễu đến sinh viên học tập ở đây đi? Quy định mỗi tuần mở cửa một lần, như vậy có thể chứ?"



"Đương nhiên có thể, hiện tại cậu là người lập ra quy tắc.”



"Vậy chủ nhật đi," thứ bảy cậu sống dở chết dở, cũng không có tinh lực gì mà tham quan.



“Nội quy điều thứ chín mươi bảy mới chính thức tuyên bố: tinh hạm mỗi chủ nhật mở cửa cho công chúng, cho phép toàn bộ sinh viên trong học viện tham quan.”



Mọi người đều hoan hô.



"Đi thôi," Trì Sính hào phóng mời cậu, “Tuy hôm nay không phải chủ nhật, nhưng anh ngoại lệ mang em vào trong thăm một vòng.”



“Khế chủ của em và bạn bè cũng có thể cùng đi chứ?” Cậu kích động không chút nghĩ ngợi liền hỏi.



"Đương nhiên, cùng đi nào.”



Trì Sính nhảy xuống đài, quay đầu thấy Lăng Tiêu còn đứng nguyên trên sân, “Sao không đi?"



Nụ cười của Lăng Tiêu xấu hổ cứng lại trên mặt, làm sao bây giờ, bốn chữ đó* cứ tự nhiên tuôn ra rồi, căn bản còn chưa kịp nghĩ.



*Ý là bốn chữ ‘Khế chủ của em’ đó



Cậu chột dạ liếc mắt nhìn bên dưới một cái, thấy Doanh Phong đã xoay người, lúc này mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, nguy hiểm thật, hẳn là không bị nghe được.



Băng Xán cảm thấy kỳ quái, sao Lăng Tiêu vừa hỏi xong câu đó thì Doanh Phong liền xoay qua chỗ khác, vì thế hỏi, "Lăng Tiêu mời chúng ta kìa, cậu không đi sao?"



Doanh Phong vừa làm bộ như chẳng nghe được gì hết cũng không quay đầu lại, “Đi.”