Khế Tử
Chương 266 : Tứ phế*
Ngày đăng: 05:22 19/04/20
*Tứ phế: Một mệnh trong tử vi, mệnh Tứ phế thì người thân yếu nhiều bệnh, không gặp may mắn, làm việc gì cũng khó có thành tựu,... Tóm lại không tốt!
Có người hướng thời gian dội một chậu nước đá, sau đó nó liền đông cứng.
Lăng Tiêu khẩn trương nuốt một ngụm nước bọt, Doanh Phong đến giờ vẫn chưa cho ra đáp án, anh ta rốt cuộc đang suy nghĩ gì?
Đáng tiếc chậu nước đá này không đông được vị NPC nói nhiều, cô còn đang không ngại phiền toái mà ồn ào.
"Có thể các bạn đã phát hiện, một bộ phận đề mục trong này, tương quan với ưu tư bản thân các bạn. Trên thực tế, tại giờ khắc cực từ xuất hiện trên người các bạn, ký ức trong đầu các bạn cũng sẽ bị đọc, các vấn đề các bạn nhận được, đều là các bạn tự mình trải qua, từng để tay lên ngực tự hỏi tại sâu trong nội tâm, và muốn hỏi đối phương nhưng không hỏi ra miệng.”
“Trò chơi này chính là cho các bạn đối mặt với vấn đề mà các bạn không muốn đối mặt, nếu không đối mặt, vấn đề vĩnh viễn là vấn đề. Vậy bây giờ xin trả lời, A, người yêu kiếp trước; hay là B, bạn lữ kiếp này?”
Trầm mặc.
"Thời gian đã không còn nhiều lắm, xin..."
“Tôi chọn A!”
Doanh Phong quay đầu, "Em đang làm gì?”
Lăng Tiêu lời nói kiên định, "Đời trước người cùng tôi một chỗ nhất định là chân ái, đời này chỉ là ngoài ý muốn, không có gì phải rối rắm. Tôi chọn A, tôi không thay đổi."
“Người chơi N lựa chọn A, bởi vì bạn cảm thấy người chơi S sẽ chọn A, thay vì để anh nói ra chọn lựa A, không bằng chính mình chọn trước, như vậy dù người chơi S có lựa chọn đồng dạng, cũng có thể dùng cái cớ ‘vì phải qua ải trò chơi’ để an ủi mình."
“Cô nói bậy!"
“Hiện tại đến phiên người chơi S lưỡng nan, nếu chọn B, không chỉ tiếp tục lãng phí một lần cơ hội, còn phải bị trừng phạt, nhưng nếu lựa chọn A, người chơi N chắc sẽ thương tâm đi, thật là một lựa chọn gian nan.”
Lăng Tiêu tức giận kêu lên, "Là một NPC, cô không biết là cô nhiều lời lắm sao? Có thểphát ngôn theo chương trình, đừng có tự tiện phát biểu cách nhìn hay không a! Nếu cô mà có thực thể, sớm đã bị dự luật nhân đạo thứ bảy hủy diệt rồi!"
"Đếm ngược còn 5 giây, 4, 3, 2..."
"Dị nghị."
Lăng Tiêu: "Cái gì?!"
"Xác định sử dụng ‘dị nghị’ sao?"
"Xác định."
"Sử dụng thành công, đề này xoá bỏ."
“Anh cứ như vậy lãng phí mất một cơ hội dị nghị duy nhất? Anh vì cái gì không chọn A?"
“Đề kế tiếp.”
“Hỏi anh đó!”
"NPC?"
"Được rồi, tôi nghĩ các bạn muốn có thêm thời gian nghiên cứu thảo luận, nếu không cần,vậy đề kế tiếp... Ờm, đề này vốn nằm trong kho đề của trò chơi, không liên quan đến ký ức của các bạn, đề là:
“Bằng hữu tốt nhất của bạn bị địch nhân bắt làm tù binh, hoàn toàn đánh mất năng lực hành động, bạn nghĩ cách cứu viện, lại phát hiện làm không được. Lúc này bạn bị địch nhân phát giác, bạn chỉ có thể lựa chọn: A, rút lui; B, giết bạn mình. Chú ý: sau khi rút lui thì không quay lại được nữa, bằng hữu của bạn sẽ rơi vào trong tay địch nhân, xin trả lời câu hỏi."
Trên gương mặt tái nhợt của anh thoáng hiện nét đỏ ửng, biểu tình vạn năm không thay đổi mơ hồ nhiễm lên tình dục, hai người dây dưa, giãy dụa, tranh đoạt quyền khống chếcơ thể.
Lăng Tiêu nhìn đến ngây người, thì ra Doanh Phong thanh lãnh cấm dục cũng có thể lộ ra loại vẻ mặt này, hơn nữa nhìn qua thật động lòng người, khiến người ta càng thêm khát vọng.
Chỉ cần tiếp tục gia tăng một chút, một chút lực lượng là tốt rồi, muốn nghe anh không thể khống chế rên rỉ, dù chỉ một tiếng thôi.
Doanh Phong tuy không thể động, nhưng cảm giác cùng thể xác là đồng bộ, lúc này cũng cả người nóng lên, tứ chi tê dại, bộ phận nào đó trên thân muốn phát nổ.
Không được kêu ra, anh muốn tự nói với con rối của mình, mày nếu dám kêu một tiếng,tao sẽ liều mạng với mày.
Con rối không nghe được thanh âm của anh, nhưng tư tưởng cũng đồng bộ với anh, mặc kệ Lăng Tiêu gia tăng lực lượng đến thế nào, đều không rên một tiếng.
Lăng Tiêu trong lòng sốt ruột, anh kêu a, anh chỉ cần hừ một tiếng tôi sẽ dừng lại.
Nhưng Doanh Phong thủy chung cắn chặt răng giữ im lặng, thà rằng đem môi cắn đến chảy máu.
"Không sao đâu.”
Lăng Tiêu ngẩng đầu, "Ai?!"
"Đây chỉ là ảo giác của cậu, người dưới thân cậu chỉ là con rối, cậu có thể mặc sức sử dụng quyền lực của mình, bản thân anh ta sẽ không biết.”
Doanh Phong: Đồ lừa đảo!
Lăng Tiêu nghĩ đến, đây chỉ là một trò chơi, cậu đang ở trong ảo cảnh của nó, ngay cả Doanh Phong cũng là giả.
Thanh âm NPC tràn ngập mê hoặc, "Chỉ cần cậu lựa chọn nguyện ý, anh ta liền trở thành khế tử của cậu, cậu có thể đối anh ta muốn làm gì thì làm."
Doanh Phong ánh mắt trầm xuống, chờ mình đi ra ngoài, nhất định phải đập nát cái tiệm này.
Lăng Tiêu khóa ngồi trên người anh, cúi thấp đầu, mái tóc che đi biểu tình, Doanh Phongkhông thể nhìn rõ.
Ngay khi Doanh Phong nghĩ Lăng Tiêu sẽ tiến thêm một bước hành động với chính mìnhthì tình dục trên thân thể đột nhiên như thủy triều rút xuống.
Mà Lăng Tiêu phía trên, chậm rãi lắc lắc đầu.
"Nhớ ngày đó, anh ấy lấy được quyền lực nắm tôi trong tay, anh ấy khiến tôi đau muốn chết, tôi hận anh ấy thấu xương."
"Mà hôm nay, khi tôi lấy được đồng dạng quyền lực, tôi cũng lựa chọn phương thức giốngvậy đối đãi anh ấy.”
"Nếu huyết khế thật có thể đảo ngược, tôi cũng vô pháp khống chế chính mình không dùng năng lực khế chủ, tôi sẽ khiến cho anh ấy đau muốn chết, anh ấy sẽ hận tôi thấu xương, tôi sẽ làm ra hành vi khiến chính mình thống hận, giữa chúng tôi ngoại trừ thân phận trao đổi, thì chẳng có gì đổi cả.”
Cậu trầm mặc thật lâu sau, Doanh Phong lẳng lặng nghe.
“Cám ơn cô, thứ mà cho tới nay không thể buông, rốt cục có thể buông xuống."
Lăng Tiêu cúi người, trên đôi môi nhiễm máu của Doanh Phong hạ xuống một nụ hôn thật dài.
Doanh Phong vẫn không nhúc nhích, xúc cảm trên môi truyền đến là chân thật, đây không phải là con rối của anh, mà là chính anh, họ có suy nghĩ giống nhau, biết làm chuyện như nhau, ngay cả cảm thụ đều là giống nhau. Lăng Tiêu hôn không phải ai khác.
Sau một lúc lâu, Lăng Tiêu lưu luyến rời đi môi anh.
“Tôi buông tha.”