Khế Tử
Chương 268 : Lưu huỳnh
Ngày đăng: 05:22 19/04/20
Sáng sớm hôm sau, Lăng Tiêu liền gặp Vũ Tập cùng khế tử của anh, mới giờ này đã rời giường đối với bọn họ mà nói đúng là khó gặp, ngoại trừ hôm khai giảng, họ gần như được công nhận là ‘Tổ hai người đến muộn’.
“Này, sớm vậy a," Lăng Tiêu hướng họ chào hỏi, nhất định là chiều hôm qua ngủ rất nhiều, nên sáng nay mới dậy sớm.
"Sớm a Lăng Tiêu," Vũ Tập cũng hướng Doanh Phong gật đầu, "Các cậu hôm qua đi đâu chơi?"
“Phố giao dịch hồn tinh, tôi đang muốn nói cho anh, chỗ ấy có một trò chơi tình lữ vấn đáp rất thú vị, tôi đề nghị các anh cũng đi thử xem."
"Tốt, nhất định."
"Đúng rồi, giờ học hôm nay ở ngoài trời sao?” Lăng Tiêu hỏi.
“Cậu còn chưa biết? Hôm nay là ngày Phục Nghiêu thiếu tướng lên lớp, mỗi tuần chỉ có một buổi, Sương Phong là người hâm mộ ngài ấy, nên mới sáng sớm đã dậy.”
Thì ra không phải là vì chiều hôm qua ngủ quá nhiều.
“Tôi biết thiếu tướng là giáo viên thỉnh giảng ở đây, nhưng không biết hôm nay, tôi cũng rất sùng bái ngài ấy a.”
Vũ Tập cười, "Vậy các cậu hẳn là có tiếng nói chung."
Quả nhiên nghe nói là Phục Nghiêu lên lớp, tất cả mọi người đến vô cùng sớm, lúc Phục Nghiêu xuất hiện, trên thao trường đã đồng loạt đứng hai hàng.
Phục Nghiêu ở trong đám người tuần thị một vòng, "Giờ liên hợp tác chiến học kỳ này do tôi phụ trách giảng dạy, đừng gọi tôi là thầy, phải gọi là trưởng quan."
Hắn vươn tay về phía người sĩ quan phụ tá cao lớn bên cạnh, "Vị này chính là phó huấn luyện viên của các bạn Niếp Vân, thầy ấy sẽ hỗ trợ tôi cùng giảng dạy, lúc tôi không có mặt, thầy ấy có quyền chỉ huy ngang tôi, mặc kệ đối các bạn bố trí nhiệm vụ huấn luyện gì, đều phải xem như mệnh lệnh của tôi mà hoàn thành."
Kỳ thật không cần hắn giới thiệu mọi người cũng nhận ra, thân là đôi tình lữ hợp tác phi thường nổi danh ở quân bộ, Phục Nghiêu thiếu tướng cùng khế tử của hắn Niếp Vân là đôi mà mọi người hứng thú bàn tán nhất. Phàm là nơi Phục Nghiêu xuất hiện, tất có thân ảnh Niếp Vân, chỉ có những kẻ kiến thức hạn hẹp, mới có thể không biết đến đại danh Niếp Vân.
“Rõ chưa?” Phục Nghiêu hỏi.
Mọi người trăm miệng một lời, "Rõ, thưa trưởng quan! Rõ, thầy Niếp Vân!”
“Tôi biết rất nhiều người thi vào hệ này, trên thực tế cũng không biết hàm ý chân chính của liên hợp tác chiến, cũng không hiểu uy lực chân chính của hai chữ ‘liên hợp’, Niếp Vân," hắn gọi một tiếng, người sau lập tức hiểu ý đè xuống nút không gian mang theo, một cơ giáp (người máy) cỡ trung cao khoảng hai người xuất hiện trước mặt bọn họ.
Những sinh viên này, đều chỉ từng thấy cơ giáp ở nhị thứ nguyên, tận mắt nhìn thấy đồ thật vẫn là lần đầu, đều không hẹn mà cùng kinh thán.
"Chúng ta không thao tác cơ giáp, nhưng địch nhân của chúng ta sử dụng cơ giáp như vũ khí ngày càng nhiều, cho nên chúng ta nhất định phải học cách làm sao chiến đấu cùng cơ giáp. Cơ giáp mà mọi người đang thấy, là chiến lợi phẩm chúng ta thu được lúc tác chiến cùng địch nhân, theo tiêu chuẩn phân cấp của họ, thuộc loại cấp A trong cơ giáp.”
"Chúng ta đã biết cơ giáp có hai loại, một loại là thao tác bằng sóng điện não, một loại là thao tác cơ giới," Phục Nghiêu dùng ngón cái chỉ lên cơ giáp một bên, “Đây chính là loại sau, thuộc loại cơ giáp người Thiên Túc cũng có thể thao tác, có ai muốn thử xem không?”
“Em!” Lăng Tiêu cao cao giơ tay.
“Đi đi,” hắn hướng Doanh Phong hất cằm, “Cậu cũng đi, cho các cậu mười lăm phút, khiến nó chạy được thì xem như qua ải.”
Phục Nghiêu khoát tay, "Cho phép nghỉ.”
Lần lượt có ngày càng nhiều đôi lấy được phép nghỉ, Niếp Vân ở một bên nhìn mà thực bất đắc dĩ.
"Bọn họ đều là thanh niên huyết khí phương cương, đang ở vào kỳ dậy thì, bây giờ đã bắt họ bắt đầu luyện tập cái này có phải hơi sớm không?"
"Đây không phải là vừa lúc sao? Thành công là tốt nhất, không thành công thì cứ xem như dậy thì, dù sao phát dục sớm một chút cũng không có gì không tốt.”
Niếp Vân đổ mồ hôi, lúc đang đi học để sinh viên về nhà phát dục, cũng chỉ có khế chủ của mình mới làm ra được loại chuyện này.
Đúng lúc này, cách đó không xa có người kêu gào.
"Đừng có thử với tôi, tôi không cần thử, tôi căn bản không tin tưởng anh tên đại dâm ma này," Lăng Tiêu đứng cách Doanh Phong xa thật xa, nói cái gì cũng không muốn thử.
"Đây là mệnh lệnh dạy học," Doanh Phong diện vô biểu tình nói.
“Dù anh là học bá cũng không được, tôi muốn cúp học!”
“Trước mặt trưởng quan nói muốn cúp học, vị đồng học này dũng khí đáng khen a," Phục Nghiêu ở một bên nói móc.
Lăng Tiêu ấp úng nửa ngày, "Dù sao em cũng không cần làm loại luyện tập này, anh ta không có khả năng làm được tâm vô tạp niệm, em dám đánh cuộc, nếu bị thua em nằm ngửa uống một lít máu!”
“Vậy sao? Một lít uống rất lâu đó,” Phục Nghiêu hướng Doanh Phong giương cằm, "Xem cậu.”
Doanh Phong đưa tay một trảo, Lăng Tiêu không hề có năng lực phản kháng bị nắm tới, cậu vừa định chạy, đã bị cắt ngón cái quẹt lên môi.
Trong mắt Lăng Tiêu ánh đỏ chợt lóe, vọt tới cơ giáp đã tê liệt bên cạnh, ba cú đá liên hoàn đem nó từ mặt đất đá lên không trung, lại nặng nề rơi xuống.
Lăng Tiêu lông tóc vô thương hạ xuống, ngạc nhiên nhìn tay mình, cậu cảm giác trong cơ thể có một lực lượng vô cùng đang lưu chuyển, dù cỗ lực lượng này đang dần dần rút đi, nhưng cái loại cảm giác tươi sáng này vẫn còn lưu lại.
"Không tồi," Phục Nghiêu vỗ tay, "Các cậu là hai đôi duy nhất thành công hôm nay.”
Lăng Tiêu vừa nhìn, quả nhiên trên thao trường trừ bọn họ và đôi Vũ Tập, toàn bộ đồng học đã đi hết.
Khóe miệng cậu co rút, chắc không phải cấp bậc đánh giá tình cảm càng thấp, càng dễ dàng thành công đó chứ.
"Ai, " Phục Nghiêu thở dài, "Vốn nghĩ muốn khiến tiết học này khỏi phải dạy.”
Mọi người: Biết ngay động cơ của ngươi không thuần khiết!
Phục Nghiêu biểu tình biến đổi, đột nhiên nghiêm túc lên, "Nếu như vậy, vừa vặn có thể căn cứ vào tình huống của các cậu, chúng ta tiến hành một lần đặc huấn."