Khế Tử

Chương 277 : Thần xán*

Ngày đăng: 05:23 19/04/20


*Thần: Thìn (chi thứ năm trong 12 chi, theo VN là tuổi Rồng đó), Xán: Ngọc



Đi kèm lời thăm hỏi ân cần của tên trùm hải tặc vô lễ lại ngạo mạn, đoàn hải tặc Độc Kinh dâng lên quà gặp mặt của chúng —— chùm sáng quấn quanh gây đình trệ công thêm quấy nhiễu ngăn cản quá trình nhảy vọt, phi thuyền của bọn họ bị chặt chẽ trói buộc tại chỗ, triệt để đánh mất năng lực hành động.



Hải tặc không nói quy tắc, mục đích của bọn chúng vĩnh viễn chỉ có một, đó chính là tiền.



Doanh Phong mở máy truyền tin, “Chúng tôi không có tiền."



"Nga nga," đối phương vẫn cái giọng điệu khoa trương khiến người ta ghét đó, “Cái mũi của tao đã nói cho tao biết điểm này, tao chỉ là giúp lão bằng hữu tạm thời mời tụi mày dừng bước mà thôi, về phần tiền, đừng lo lắng, sẽ có người thay mày trả."



‘Lão bằng hữu’ trong lời hắn rất nhanh sử xuất Lốc xoáy tinh môn, Hằng tinh* tầm vóc to lớn ngăn trở tầm nhìn, đem họ bao phủ trong bóng đêm.



*Hằng tinh hay Định tinh, là các sao tự phát sáng và phát nhiệt, ví dụ dễ thấy nhất là Mặt trời. Hằng tinh bất động, hành tinh thì ngược lại, di động, không thể phát sáng phát nhiệt, như Trái đất và 8 hành tinh khác trong hệ mặt trời.



Vừa ra khỏi hang hổ lại gặp phải bầy sói, mà gay go nhất, không gì ngoài đụng phải một bọn sói tàn bạo.



Phi Ưng mở cửa khoang, dưới tác dụng hút vào của chùm sáng, phi thuyền bị cưỡng chế kéo vào bên trong tinh hạm, bọn hải tặc không có hảo ý bám gót phía sau, dù họ có muốn trốn khỏi phi thuyền cũng không có cơ hội.



"Xuống đây đi," Thịnh Hạt cười hì hì gõ cửa khoang của họ, đây là lần đầu tiên bọn Doanh Phong nhìn thấy sinh vật trí tuệ bậc cao khác ngoại trừ người Thiên Túc, mắt hắn ánh lên màu nâu, một con trong đó bị miếng che mắt màu đen che mất, tóc giống như thật lâu không cắt chải, tết thành hơn mười cái bím thả xuống vai, lộ ra cái đầu thể tích lớn hơn một vòng so với người thường.



Thành viên đoàn hải tặc Độc Kinh đến từ mọi tinh cầu, thứ mà chúng làm chính là thủ đoạn không cần mạng, bị thương là chuyện cơm bữa, người tứ chi không trọn vẹn không phải số ít. Lăng Tiêu không lâu trước mới bị cái tay máy của Phi Cảnh chấn kinh, đảo mắt liền gặp buổi triển lãm chi (tay chân) giả toàn vũ trụ, trong ánh mắt đánh giá họ mang theo vài phần mới lạ.



Biểu hiện tương phản với cậu, từ bước đầu tiên hai người ra khỏi cửa khoang, đủ kiểu vũ khí đều chưa từng rời khỏi thân thể họ, mỗi hải tặc trong mắt đều ngập địch ý cùng đề phòng, giống như bọn họ không phải tù binh, mà là kẻ xâm nhập chuẩn bị phát động công kích bất cứ lúc nào.



"Chớ khẩn trương," Thịnh Hạt vờ tình cảm nói, "Tụi mày phải biết rằng, mấy thủ hạ của tao vừa gặp phải người Thiên Túc, luôn luôn cảnh giác có chút quá đáng. Bất quá điều này cũng chẳng thể trách bọn họ, thân thể họ biến thành bộ dạng ngày hôm nay, phần lớn nhờ đồng bào các người ban tặng, kể cả một con mắt của tao,” hắn chỉ chỉ miếng bịt mắt của mình, “cũng là bị người của chúng mày làm mù.”



"Nếu không có nguyên nhân đặc thù, tao mới không muốn đặt chân lên cái địa phương quỷ quái này, lần cuối cùng tao tới đây, bị quân tuần tra của tụi mày thủ tiêu ba chiến thuyền, hao tổn mười mấy huynh đệ, " hắn chìa ba cái đầu ngón tay thô to, Lăng Tiêu lúc này mới chú ý tới ngay cả tay phải của hắn cũng thiếu mất một ngón tay, "Bất quá hôm nay vận khí của tụi mày thực kém, vừa vặn lúc tao tới thu thuế, cho dù có nguy hiểm, tiền cũng không thể không kiếm, tụi bây nói có phải không?"



Thịnh Hạt một đường nói nói, chỉ huy thủ hạ áp giải hai người lên tầng trên, Thái Ân vừa thấy Doanh Phong, từ bàn thí nghiệm nắm lên một ống kim, nổi giận đùng đùng đi về phía anh.



“Này này này,” Phi Cảnh ngăn cản ông ta, “Ông muốn làm gì?”



“Đừng cản tôi!” Trên người ông ta làm sao còn có vầng sáng cơ trí cùng bình tĩnh mà một chủ tịch viện nghiên cứu, nhà khoa học thiên tài nên có, lửa giận bị Doanh Phong tùy tiện chi phối đã thiêu đốt lý trí ông ta, “Tôi muốn  khiến chân phải của nó cả đời đều không dùng được!”



Lăng Tiêu từng thấy tận mắt cánh tay Phi Cảnh, tự nhiên biết Thái Ân tuyệt chẳng phải chỉ huênh hoang, trong ống kim đó, phỏng chừng chính là chất lỏng lúc trước tiêm cho Phi Cảnh, lập tức không chút nghĩ ngợi che phía trước Doanh Phong, Doanh Phong vốn đã âm thầm nắm hồn tinh trong tay, bị hành động bảo vệ của Lăng Tiêu khiến bất ngờ sửng sốt.



“Ông bình tĩnh một chút!" Phi Cảnh gầm nhẹ, "Đừng để người ngoài chê cười.”



Những lời này của hắn gây ra hiệu quả nên có, Thái Ân nhất thời bình tĩnh rất nhiều, nhưng ánh mắt vẫn gắt gao dán dính trên người  Doanh Phong không rời.



Thịnh Hạt luôn luôn cười hì hì chú ý diễn tiến bên này, nghe đến đó thì che ngực, bày ra một biểu tình ‘thương tâm muốn chết’.



"Chúng ta tốt xấu gì cũng đã hợp tác lâu như vậy, người Thiên Túc còn luôn xem các ngươi là địch nhân, kết quả ngược lại ta lại biến thành người ngoài.”



“Tôi cũng không nghĩ đến ông sẽ cùng bọn hải tặc tội ác chồng chất cấu kết với nhau,” những lời này là Doanh Phong nói với Thái Ân, anh đã bước xéo  ra trước một bước, vừa rồi còn ở sau lưng Lăng Tiêu, giờ đã không lưu dấu vết cùng cậu sóng vai.
Thái Ân ngữ khí ngạo mạn.



"Đáng tiếc, đây cũng là một lần cuối cùng mày được nghe bốn chữ đó.”



Ông ta lại tiến một bước về trước.



“Trốn sau lưng khế tử, dựa vào khế tử bảo hộ chính mình, khế chủ như mày thật là mất mặt, tao nghĩ là mày, hiện giờ đã xấu hổ đến mức chẳng còn mặt mũi đi.”



“Khi mày cho khế tử của mày một mình tiến đến nơi này, thì nên có giác ngộ đó rồi. Một khế chủ, ngay cả khế tử của mình đều bảo hộ không được, còn để nó một mình đối mặt nguy hiểm, mày không có lỗi với năng lực lấy được từ nó sao?"



“Nhân lúc tao còn chưa thay đổi chủ ý, đem cái gia hỏa vướng víu này đuổi khỏi đây đi, trừ phi mày muốn nó cùng mày chết trong này."



“Tôi sẽ không đi!" Lăng Tiêu cao giọng nói, "Trừ phi ông thả anh ấy!”



"Kiên nhẫn của tao cũng không nhiều," Thái Ân bắt đầu đếm ngược “Mười, chín…”



“Ông cứ trực tiếp đếm một là được!”



“Một!”



Tay Thái Ân vừa hơi nhấc, thanh âm của Doanh Phong vang lên.



“Tôi sẽ không đuổi cậu ấy đi."



Lăng Tiêu quay đầu, Doanh Phong thẳng tắp đứng ở  trung ương hình tám cạnh, trói buộc ngăn trở tự do của anh, nhưng không ngăn được khí tràng của anh.



"Giữa chúng tôi từng có hiệp nghị, tôi không thể dùng năng lực của mình ra lệnh cho cậu ấy, đứng trong đây, tôi lại càng mất đi loại năng lực này."



"Nhưng cho dù tất cả chuyện này không tồn tại, tôi cũng sẽ không dùng quyền lực khế chủ cưỡng chế cậu ấy rời đi, nếu lưu lại là quyết định của cậu ấy, tôi tôn trọng quyết định này."



"Tựa như lúc trước cậu ấy tự nguyện thay thế Thương Dương tiến vào khoang thuyền đào sinh, biết rõ sẽ có nguy hiểm, tôi cũng chưa từng ngăn cản cậu ấy. Hiện tại, chỉ cần cậu ấy muốn, cậu ấy cũng có thể lưu lại."



Tầm mắt mọi người ở hiện trường đều tập trung vào Doanh Phong, chiến hỏa qua đi, mọi tiếng động đều tĩnh lại, chỉ có thanh âm của anh từng câu từng lời, lưu lại tiếng vọng trong không gian rộng lớn.



“Từ khi chúng tôi ký khế ước, luôn không ngừng có người nói cho tôi, phải bảo vệ khế tử của ngươi, ngay cả ông cũng nói như vậy."



“Nhưng Lăng Tiêu mà tôi biết, cho tới bây giờ đều  không nhận thua, sẽ không lâm trận đào thoát, sẽ không bỏ mặc chiến hữu của mình không để ý, từ ngày đầu tiên tôi thức tỉnh nhìn thấy cậu ấy đã như vậy, cho đến ngày hôm nay vẫn thế.”



“Dù thân là khế tử, cậu ấy cũng không phải kẻ yếu trốn ở sau lưng, cần tôi bảo hộ.”



“Dù cậu ấy có ở phía sau, cũng là một người thẳng lưng đứng đó, để cho tôi yên tâm đem sau lưng của mình giao cho cậu ấy.”



"Đây mới là khế tử của tôi."