Khế Tử

Chương 280 : Tân sơ*

Ngày đăng: 05:23 19/04/20


*Tân sơ: Khởi đầu mới



Lăng Tiêu không yên đứng ngoài cửa, ngay cả tay cũng không biết nên để ở đâu mới tốt, thỉnh thoảng lại sửa sang trang phục một chút, còn không ngừng truy vấn Doanh Phong cậu có chỗ nào trông không được ổn không.



Doanh Phong cảm thấy cậu hơi khoa trương, "Em khẩn trương đến mức đó sao?”



Lăng Tiêu ngược lại không hiểu anh sao có thể bình tĩnh như vậy, phải biết là, người sắp tiếp kiến bọn họ chính là Nguyên soái, thống lĩnh tối cao quân bộ. Ở Thiên Túc tinh tôn sùng vũ lực này, địa vị Nguyên soái tương đương với Tổng thống quốc gia khác, được Tổng thống tiếp kiến, chẳng lẽ còn không cho cậu một sinh viên năm nhất trường quân đội khẩn trương sao?



Dưới sự dẫn dắt của sĩ quan, bọn họ rốt cục tới trước mặt Nguyên soái, người mà cho tới giờ chỉ có thể nhìn thấy xa xa ở truyền thông hoặc lễ mừng, bản thân ông khí vũ hiên ngang, uy phong lẫm lẫm, ai từng nhìn thấy ông đều cảm thấy kính nể.



“Chào Nguyên soái!” Lăng Tiêu đứng nghiêm chào theo nghi thức quân đội.



Nguyên soái tuy nghiêm mặt, nhưng những người quen thuộc ông đều nhìn ra giờ khắc này tâm tình ông không tồi.



“Các cậu lần này biểu hiện khá xuất sắc, vô luận là cách xử lý khẩn cấp đối với những chuyện xảy ra, trí tuệ cùng dũng khí lấy ít địch nhiều, hay là ý thức trách nhiệm bảo hộ thiếu niên, không cái nào không khiến người khâm phục. Ta đại diện cho quân đội cảm tạ cống hiến lớn lao của các cậu, cũng vì tương lai quân bộ có được nhân tài như các cậu mà cảm thấy kiêu ngạo."



Nguyên soái tiếp nhận huân chương từ trong tay người khác, trịnh trọng đeo lên cho Lăng Tiêu, “Huy chương Cống hiến trác tuyệt này đã nhiều năm không được trao tặng cho người không phải quân nhân tại chức, chúc mừng các cậu đạt được vinh hạnh đặc biệt này."



Hiện trường vang lên tiếng vỗ tay, Lăng Tiêu kích động lại chào theo nghi thức quân đội thêm một lần, "Cám ơn Nguyên soái!"



Sau đó cậu chăm chú nhìn Nguyên soái lấy phương thức giống vậy, đem huân chương quân công (công trạng) đeo lên ngực Doanh Phong, cảm giác tự hào trong nháy mắt đó, so với chính mình được khen ngợi chỉ có hơn chứ không kém.



So với biểu hiện của Lăng Tiêu, Doanh Phong trấn định hơn nhiều, anh cũng nâng tay chào kiểu quân đội, sau đó cùng Nguyên soái lễ phép bắt tay, thái độ đúng mực. Nguyên soái ở trong lòng thầm khen ngợi, khí chất một người đứng đầu, thường có thể lộ ra từ khi còn rất trẻ, mà người thanh niên trước mặt này không thể nghi ngờ có loại tiềm lực đó.



Hiện trường có mặt không ít quan quân, có một vài người thường thấy trong tin tức truyền thông, có vài người dù Lăng Tiêu không quen thuộc, cũng đều nghe qua đại danh của họ, Phục Nghiêu vĩnh viễn là biểu tình tựa tiếu phi tiếu bí hiểm, mà Long Dần ngay từ đầu lúc họ bước vào đã ra bộ không quen biết.



Nghi thức trao tặng huân chương chấm dứt, rất nhiều người vây lại, hướng hai người chúc mừng, ngay sau đó có người đưa ra câu hỏi liên quan tới Phi Ưng. Quân đội truy kích Thái Ân mấy năm nay, thủy chung bị bọn chúng giảo hoạt đào thoát, Lăng Tiêu bọn họ là hai người duy nhất đánh vào lòng địch, nắm giữ rất nhiều tin tức ngay cả quân đội cũng không biết.



Doanh Phong đem hết thảy tin tức có được từ Phi Ưng thuật lại tỉ mỉ, chính là số lượng địch nhân, cách bố trí trong hạm thuyền, vũ khí trang bị... Lăng Tiêu nghe nghe, mới phát hiện trong khi mình cái gì cũng không biết, thì Doanh Phong đã âm thầm quan sát nhiều như vậy, hơn nữa thuộc lòng. Mà lực chú ý của cậu toàn bộ bị Phi Cảnh phân tán, nếu bảo cậu thuật lại kết cấu tinh hạm địch nhân, cơ hồ không thể nói rõ được một hai.



Nghi thức trao tặng huân chương biến thành hội nghiên cứu và thảo luận tác chiến, thẳng đến khi Nguyên soái can thiệp mới dừng được tràng diện này, ông đem những nhân viên không liên quan đều phân tán, chỉ giữ lại Doanh Phong và Lăng Tiêu.



"Nguyên soái, ngài còn có chuyện gì cần phân phó sao?" Lăng Tiêu hỏi.



"Không phải ta, là còn có một người muốn gặp các cậu.” Nói xong ông vỗ vỗ tay, từ bên trong tiến ra một người.



Người này nhìn qua rất quen mặt, nếu nói có người trời sinh có thể gây cho người khác một loại cảm giác thân thiết, chính là chỉ người này. Lăng Tiêu từ lúc ông vừa mới đi ra, tầm mắt liền dừng trên mặt ông không rời, giống như nơi đó có lực lượng nào đó hấp dẫn cậu.



“Xin chào,” ông mỉm cười hướng Lăng Tiêu chào hỏi.



“Xin chào,” Lăng Tiêu ngốc ngốc hỏi, “Tôi có phải đã gặp ngài ở nơi nào rồi không?”



Người đó nghe nói thế mỉm cười, "Ta là khế tử của Nguyên soái, con có thể tương đối quen thuộc thân phận khác của ta.”




Lăng Tiêu cười đẩy Tóc đỏ một phen, ‘tiểu bằng hữu’ trong miệng cậu luận về số năm tỉnh thức thì còn lớn hơn cậu đó.



Thương Dương chưa từng cùng nhiều người như vậy nói chuyện, dù là lúc ở Phi Ưng, Thái Ân cũng nhốt cậu trong phòng nhỏ một mình, người thường thấy cũng chỉ có mỗi Thái Ân, vì thế có điểm nhút nhát trốn phía sau Lăng Tiêu.



“Cậu dọa ‘tiểu bằng hữu’ kìa,” Lăng Tiêu nói móc.



Tóc đỏ vội vàng lập công chuộc tội, “Anh vừa mới thấy thiếu niên tốt nghiệp Sư Ký tới tham gia tiệc, lát nữa anh giới thiệu họ cho em.”



"Không cần, học viện các cậu chẳng đáng tin cậy gì hết, " Lăng Tiêu nghĩ tới cái vị bạn học hệ hóa học của Tóc đỏ, nếu không phải cậu ta đưa lộn đồ, bọn họ sẽ không bị phạt lao động nghĩa vụ, cũng không gặp được Thương Dương đang đào vong, tự nhiên cũng sẽ không cứu được anh ấy… Vừa nghĩ như thế, hình như cần cảm tạ người ta mới đúng.



"Ha? Cậu dám nói khế chủ của tớ không đáng tin?”



Lăng Tiêu lôi kéo Thương Dương vào trong, hoàn toàn lơ Tóc đỏ đang kêu gào phía sau.



Trong hội trường bữa tiệc có rất nhiều sân khấu, có không ít sân vây đầy người.



"Tới tham gia hoạt động của chúng tôi đi,” có người chủ động mời đoàn người Lăng Tiêu, “Thiếu niên hay trưởng thành đều có thể tham gia."



“Hoạt động gì nha?"



“Chúng tôi là Câu lạc bộ thiếu niên cao tuổi, lấy độc thân là quang vinh, chỉ cần lên sân khấu rút thăm, trả lời câu hỏi đạt được sự tán thành của mọi người, là có thể đạt được phần quà nhỏ mà chúng tôi chuẩn bị.”



"Trả lời câu hỏi? Cái này tui rất rành,” Tóc đỏ vọt tới xắn tay áo lên, "Tui tới tham gia!"



Người của câu lạc bộ cao hứng phát cho mỗi người bọn họ hoa tươi thật và trứng thối giả, loại trứng này khi chọi vào người sẽ sinh ra hiệu quả thị giác, thính giác cùng khứu giác, nhưng chỉ liên tục 30 giây liền biến mất.



“Lát nữa nếu các bạn thấy người trên đài trả lời tốt, thì ném hoa tươi, nếu không hài lòng, liền ném trứng, chúng tôi sẽ dựa theo kết quả bình chọn phán đoán câu trả lời có qua hay không.”



Tóc đỏ động tác nhanh chóng, đã lên sân khấu, vỗ một cái lên máy, câu hỏi của cậu ta liền xuất hiện.



—— Đề cho người trưởng thành: Sự kiện khiến cho bạn hối hận nhất từ khi ký khế ước tới nay là gì?



Lăng Tiêu đại khái đã hiểu, đây là Câu lạc bộ thiếu niên cao tuổi, nếu như là thiếu niên lên sân khấu, phỏng chừng chính là phải phát biểu tuyên ngôn độc thân, nếu như đã trưởng thành, thì hỏi chuyện không tốt của ký khế ước, để những thiếu niên này càng thêm vẻ vang vì độc thân.



“Chuyện hối hận nhất a…” Tóc đỏ cau mày, nắm chặt microphone, một bộ suy nghĩ vắt hết óc.



Lăng Tiêu đã vui vẻ hí hửng chờ cậu ta nộp giấy trắng, câu hỏi này đối với Tóc đỏ mà nói không khỏi cũng quá khó khăn đi.



“Chuyện khiến tui hối hận nhất là, lúc tui với khế chủ ký khế ước, đã là thiếu niên mười ba tuổi, đối với việc này tui vô cùng hối hận, hối hận tới xanh cả ruột. Vì cái gì lúc trước tui không thổ lộ với anh ấy sớm một chút chứ? Nếu tui tỏ tình sớm chút, thời gian tụi tui cặp bồ có thể nhiều thêm một chút, sớm một ngày thì nhiều một ngày, sớm một năm thì nhiều một năm, tui tận lúc thiếu niên mười ba tuổi mới thổ lộ, đây là lãng phí bao nhiêu năm tháng a?”



Cậu ta phấn chấn chỉ xuống bên dưới, “Cho nên mấy bạn thiếu niên cao tuổi, mau thoát khỏi kiếp độc thân đi tìm nửa kia của định mệnh đi, chờ các bạn tìm được người chân chính yêu nhau rồi, sẽ hối hận chính mình vì sao một mình sống uổng mấy năm nay. Thời gian độc thân của các bạn hiện tại càng dài, nghĩa là thời gian ân ái tương lai càng ít, kéo càng lâu, hối hận càng nhiều, còn chờ gì nữa? Mau mau hành động đi!"