Khế Tử

Chương 299 : Di tán*

Ngày đăng: 05:23 19/04/20


*Di tán: Tỏa sáng khắp nơi



Nửa năm sau



Quân độc lập Hoàng Túc bị cường thế trấn áp, các thế lực phản động lợi dụng thời cơ khác thấy thế cũng ngừng chiến tranh, Thiên Túc vượt qua một đoạn thời gian bình thản vô ưu vô lự.



Nếu nói trong khoảng thời gian này có tin tức lớn gì chấn động toàn cầu, thì không gì ngoài linh hồn mới đã kết gần trăm năm trên cây linh hồn đã sắp thành thục.



Nếu dùng ngôn ngữ của loài khác để miêu tả, thì là mọi người ở tinh cầu Thiên Túc, hao phí thời gian trăm năm, mới sinh ra một hài tử như thế, có thể thấy được mức độ chú mục và coi trọng mà nó nhận được, tin tức truyền thông mỗi ngày đều thông báo về tiến triển mới nhất của nó, quả thực hận không thể lập tức hái xuống đưa vào lồng năng lượng nuôi cấy.



Khiêm nhường hơn tin tức này một bậc, là Bảo tàng lịch sử quốc gia đã xảy ra sự kiện mất trộm đầu tiên kể từ khi xây cất mấy trăm năm qua, có người nhân lúc đêm khuya lén vào bên trong, không tốn chút sức che chắn tất cả thiết bị giám thị và bảo an, lấy thủ pháp không thể tưởng tượng được, đánh cắp một huy chương hoàng tộc cổ đại.



Chuyện này đồng dạng gây sự chú ý rộng rãi, không chỉ vì quân đội sau nhiều lần điều tra, chỉ thu được kết luận cũng gần như bằng không chính là ‘Người này cực giỏi về máy tính, có thể dễ dàng xâm nhập và thay đổi số liệu trên máy’, mà còn vì người trộm huy chương đã để lại một thiết bị lưu lời nhắn ở chỗ vốn là nơi trưng bày huy chương, trên đó hiện lên một câu:



—— ta đánh cắp linh hồn của các ngươi.



Câu nói này dẫn phát thảo luận kịch liệt, cuối cùng đã đạt thành thống nhất kinh người —— cái gọi là linh hồn trong lời của vị thần thâu (thâu: trộm) này, rất có thể chính là linh hồn mới sinh trên cây linh hồn.



Sau khi cho ra kết luận đó, quân đội phái lực lượng hùng hậu canh gác cây linh hồn 24 giờ, để đảm bảo chắc chắn linh hồn an toàn giáng sinh.



Trong trung tâm kiến trúc Hư Nguyên trên mạng Thiên Nguyên, một thiếu niên đang ngắm nghía một chiếc huy chương viễn cổ hình ngôi sao sáu cánh. Vì niên đại lâu dài, mặt ngoài đã loang lổ những tổn hại, đồ án và văn tự bên trên đã sớm nhòa nhạt thành một đoàn, nhưng việc này cũng không gây trở ngại cho Tinh Lâu. Qua nhiều năm như vậy, cậu chỉ cần vừa nhắm mắt lại, là có thể tưởng tượng ra hình dạng của nó, từng chi tiết đều sinh động như mới, giống như lúc trước khi người đó đem nó giao vào tay mình.



“Đồ cổ hơn bốn nghìn năm, anh không sợ chơi đến hỏng sao.”



Theo thanh âm Nguyệt Ảnh vang lên, những xúc tu quen thuộc cũng từ trên tường tràn ra, quấn lấy ngón út của Tinh Lâu.



"Đây chỉ là một ánh xạ hư cấu trên mạng mà thôi,” Tinh Lâu không cho là đúng, "Chính phẩm sớm đã được tôi an trí thích đáng ở một chỗ tuyệt đối an toàn, người bên quân đội không có khả năng tìm được."



Nguyệt Ảnh dạng sợi quang học tiếp tục lan tràn, thẳng đến khi ôm trọn chiếc huy chương, tựa như người đang dùng ngón tay ôn nhu sờ lên bề mặt.



“Anh sao phải mạo hiểm trộm nó ra?”



“Cái này vốn là của tôi, tôi chỉ là lấy lại thứ thuộc về mình mà thôi," Tinh Lâu biểu tình dịu dàng nhìn chăm chú vào huy chương trong lòng bàn tay, hay có lẽ là nhìn Nguyệt Ảnh đang quấn quanh ở mặt ngoài huy chương, "Cũng là vì nghênh đón thời khắc thức tỉnh sắp tới của em, vì em dày công chuẩn bị lễ vật."



Nói xong, cậu ta đưa huy chương đến bên môi, nhẹ nhàng hạ xuống một nụ hôn.



“Phải ha,” Nguyệt Ảnh cười nhẹ, “Tôi cũng có chút nôn nóng đó.”



***



Lăng Tiêu cùng Doanh Phong từ căn cứ hạ xuống trung tâm gene, mới đầu Lăng Tiêu định đến chỗ cây linh hồn xem tình hình sinh trưởng của linh hồn tân sinh một chút, nhưng nơi đó bị giới nghiêm, không cho phép bất luận kẻ nào tới gần, chỉ đành từ bỏ.



Ngồi thang máy đi xuống, Lăng Tiêu không cam lòng biểu đạt thất vọng của mình.




Lăng Tiêu ở nhà chơi cùng Tiểu Hôi, thỉnh thoảng xem giờ, cậu nhớ nửa tiếng trước cậu đã nhận được tin Doanh Phong lên thuyền, sao đến hiện tại người vẫn chưa về?



"Tiểu Hôi a Tiểu Hôi, mày có muốn về thăm cố hương của mày không a?” Lăng Tiêu vò cái đầu lông xù của nó, “Sau này tao rốt cuộc không cần rút máu nữa, đợi đến kỳ nghỉ, tao sẽ mang mày quay về Lang Túc tinh chơi nha, tao cũng rất nhớ Hắc Lang Bạch Lang với lại Lạc Lạc bọn họ a.”



Tiểu Hôi phụ hoạ ô —— ô —— kêu, một người một lang không hề có khác biệt mà đối thoại.



"Doanh Phong sao vẫn chưa trở lại nữa, anh ấy chắc không phải là gặp lốc xoáy tinh vân chứ?” Lăng Tiêu nhìn nhìn sắc trời, không lý nào phi thuyền bay chậm như vậy.



Vừa nói xong cậu liền phi phi hai tiếng, "Mồm quạ đen."



Cậu ôm lấy Tiểu Hôi, "Nói cho mày nghe nga, trước kia tao có một người bạn nổi danh mồm quạ đen luôn, chỉ cần cậu ấy nói chuyện gì không tốt, cuối cùng đều sẽ linh nghiệm, mày nói có thần kỳ không?"



Người nằm sâu trong ký ức trỗi dậy, cũng không biết cậu ấy hiện tại có tốt hay không.



Lăng Tiêu lấy lại tinh thần thì phát hiện mình đã theo bản năng đến bên cửa sổ, cùng Tiểu Hôi một trên một dưới bấu lấy cạnh cửa, một bộ dạng trông ngóng.



“Bộ dạng chúng ta thế này nếu như bị Doanh Phong phát hiện ra, ảnh nhất định lại cười nhạo chúng ta không biết nhẫn nại cho coi.”



Lăng Tiêu muốn đi nhưng lại phát hiện chân không chịu rời, một ngày không thấy Doanh Phong, như xa cách ba năm, muốn được trông thấy anh đầu tiên, dù chỉ là một bóng dáng ở rất xa.



"Quên đi, chờ thêm chút nữa vậy, cẩn thận đừng để cho ảnh phát hiện là được.”



Một người một lang bám trên cửa sổ ngẩng cao đầu nhỏ, thời gian từng giọt từng giọt trôi qua, mặt trời đã lặn rồi, vẫn không thấy bóng dáng Doanh Phong.



"Kỳ quái, " Lăng Tiêu lúc này đích thực mất kiên nhẫn, “Phải gọi cho anh ấy mới được…”



Cậu vừa lấy ra cổng cá nhân, cửa liền vang lên.



“Về rồi!”



Lăng Tiêu cao hứng chạy vội tới cửa, anh ấy rốt cuộc là từ phương hướng nào trở về, mình trông chừng đến thế mà sao không thấy người.



“Anh về ——" cậu mở tung cửa, lời trong miệng lại chỉ nói được một nửa.



Vóc dáng cao cao trong dự liệu không xuất hiện trước mắt, Lăng Tiêu cúi đầu, một người thấp bé đứng ở cửa, bởi vì cũng đang cúi đầu, Lăng Tiêu thấy không rõ mặt.



“Cậu…” Cậu chần chừ hỏi.



Người đối diện lúc này mới ngẩng đầu, lộ ra gương mặt đã lâu không gặp.



“Hey,” vĩnh viễn vẫn duy trì diện mạo thiếu niên - Lam Thịnh hướng Lăng Tiêu mỉm cười, "Đã lâu không gặp."