Khế Ước Hào Môn

Chương 102 : Bỗng nhiên dịu dàng

Ngày đăng: 10:50 30/04/20


Quản lý nhân sự có phần phức tạp, vẫn cười, có một tia bất đắc dĩ, nhìn nàng nhún vai.



Ý tứ của hắn, đã rất rõ ràng.



Cô gái trẻ trước mặt này, đã từng là người được Tần Chiêu Vân nâng niu, mỗi ngày trôi qua, đều sáng như trăng sao, nhưng hào quang ấy cũng chỉ vẻn vẹn mấy tháng mà thôi, nàng một thân trang phục đơn giản trong sáng xuất hiện trước mắt, sinh mệnh lại bị một người đàn ông nắm chặt trong tay, cho dù là không cam lòng, cũng chỉ có thể tuân theo.



Điện thoại di động trong túi áo đột nhiên rung rung.



Mắt Tần Mộc Ngữ lóe lên, khe khẽ cúi chào: “Tôi đi trước, quản lí.”



Nàng đi ra ngoài, cánh tay mảnh khảnh khẽ kéo cửa lại.



“Alo?” Chiếc điện thoại di động nhỏ nhắn đặt ở bên tai.



“Tầng mười bảy, lên đây ngay lập tức.” Tiếng nói của Thượng Quan Hạo truyền đến, vẫn lành lạnh như nước.



Tần Mộc Ngữ có chút nhíu mày, ngẩng đầu nhìn đại sảnh trống trải rộng mênh mông “Thượng Quan Hạo, tôi không muốn đổi chỗ làm, anh để tôi ở chỗ này ổn định được không? Tôi cho dù có khổ, cũng không cần anh lo.”



Thượng Quan Hạo nhếch môi, kề gần điện thoại, cười khẽ “Còn không có quen phải không? Loại cảm giác đem tự do giao cho người khác này có thích hay không?”



“Nếu như không ép buộc em, em có thể ngoan ngoãn nghe lời sao?” Âm thanh Thượng Quan Hạo xa xôi.



“...” Khuôn mặt nhỏ nhắn Tần Mộc Ngữ đỏ lên “Tôi không thể, thế nhưng...”



Hắn cười khẽ, cắt ngang lời của nàng: “Ba mươi phút nữa nếu như không thấy em, tôi cũng không ngại xuống kho hàng mà bế em lên đây.”



Tiếng “Đô đô đô đô” trong điện thoại vang lên, trong nháy mắt bị ngắt đi.



Tần Mộc Ngữ nắm chặt điện thoại di động, môi bị chính bản thân mình cắn muốn ứa máu ra.
Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng ngần muốn gạt đi một phiến đỏ bừng kia, dáng dấp động lòng người.



Thượng Quan Hạo giữ chặt lấy vòng eo nhỏ nhắn của nàng, ôm nàng càng chặt hơn, giữ lấy sau gáy nàng đem từng biểu tình trên khuôn mặt nàng thu vào trong tầm mắt.



Cúi đầu nói: “Đúng, em chưa từng.”



Bởi vì toàn bộ sự chuyển biến tình cảm này, hắn rất rõ ràng.



Hắn rõ ràng hiểu rõ bản thân là muốn nắm giữ nàng như thế nào đến mức không thể ngừng được, càng ngày càng muốn nàng, càng ngày càng không từ thủ đoạn, còn mười ngày nữa là kết hôn, cũng vẫn muốn đem nàng giữ lấy, giam cầm bên người.



Bất luận có phải là em gái của Cẩn Lan hay không, mặc kệ bọn họ ở cùng một chỗ có đúng đạo lý hay không.



Trong đầu hắn lúc này, chỉ còn lại hình ảnh ngày đó Cẩn Lan tới công ty, hắn đi tới kho hàng, chứng kiến nàng bị chính chị của mình đánh cho một cái bạt tai. Sau hàng loạt thương tổn kia, bây giờ hắn không thể kềm chế được cũng đã bắt đầu ân hận.



“Tâm tình tôi bây giờ rất tốt... Tần Mộc Ngữ, em có thể nói ra ước nguyện của mình, tôi sẽ cân nhắc giúp em thực hiện.” Thượng Quan Hạo tựa sát vào trán nàng, nhàn nhạt nói ra.



Hắn có thể nghĩ đến bồi thường, tạm thời chỉ có thế này.



Tần Mộc Ngữ ngẩn ra, đôi mắt trong suốt tràn đầy vẻ không tin, hơi kinh ngạc.



Gió thổi đến, sợi tóc của nàng rối loạn, chẳng lẽ ngay cả đầu óc hắn cũng bị làm cho rồi loạn sao?



“Thượng Quan Hạo, hôm nay anh không có phát sốt chứ?” Nàng nhìn chằm chằm vào hắn, khó khăn nói ra một câu.



Thượng Quan Hạo bên môi hiện ra một tia cười tiếu ý “Nói đi... nguyện vọng gì?”



Tần Mộc Ngữ càng thêm kinh ngạc, cắn môi, khó tin mà nhéo nhéo khuôn mặt hắn, là nóng, rất chân thực.