Khế Ước Hào Môn

Chương 104 : Lúc này đây, hắn không muốn che dấu nữa

Ngày đăng: 10:50 30/04/20


Bàn tay của người đàn ông nắm chặt cánh tay nhỏ bé của nàng, siết chặt lại, dùng sức lực thô bạo mà kéo lấy gáy nàng.



Tần Mộc Ngữ run rẩy một hồi, gương mặt mơ màng, cảm nhận được rõ ràng mục đích của hắn.



“Thượng Quan Hạo, anh đừng như thế này...” nàng run giọng nói, toàn thân bị siết chặt, đối với loại xâm phạm này không có tí khả năng giãy dụa phản kháng nào.



“Không muốn như thế nào?” Hơi thở nóng hầm hập phả ra trên cổ nàng, giọng nói Thượng Quan Hạo khàn khàn vang lên, hôn sâu xuống phía dưới “Nói, để tôi biết em sợ cái gì...”



“Anh đừng đụng vào tôi... Thượng Quan Hạo, nơi này là công ty!” Nàng gấp gáp đến độ nói to, trong mắt mơ hồ có lệ.



Đây là công ty, là phòng làm việc của hắn! Âu phục của hắn còn mặc trên người, khuya măng-sét ở cổ tay màu ánh kim tỏa ra khí phách ngang ngược, hắn nắm giữ cổ tay nàng, hơi nóng tỏa ra như muốn làm cho cổ nàng bị bỏng!



“Tôi biết đây là tại công ty...” Ánh mắt hắn sâu xa nhìn nàng, giọng nói lắng xuống “Tôi càng biết rõ tôi đang muốn người phụ nữ của tôi...” Nói xong hắn đột nhiên mở chiếc áo sơ mi mỏng manh của nàng ra!



Cảnh vật kiều diễm trước mắt càng làm cho ánh mắt của Thượng Quan Hạo thêm đỏ tươi.



“Không.... Không được nhìn!” Tần Mộc Ngữ vùng vẫy, muốn ngăn cản, Thượng Quan Hạo nắm cổ tay nàng càng thêm chặt ngăn lại, hơi thở chiếu vào bên tai nàng, cúi người nhẹ giọng nói: “Đừng nhúc nhích, để tôi nhìn em...”



Hai lần trước đều quá mức vội vã, hắn chỉ biết chà đạp thân thể nàng. Tàn nhẫn mà chiếm đoạt, cũng không có nhìn được dáng vẻ kiều diễm của nàng, liếm trên vành tai, tiếp tục ngậm lấy, giữa lúc toàn thân nàng run lên mà giữ chặt lấy thắt lưng nàng, nắm tay kéo lấy quần áo nàng, bàn tay xâm nhập vào bên trong vùng ngực, lướt xuống phía dưới vùng mẫn cảm của nàng, cảm giác tiêu hồn, tròn căng phong mãn!



Tần Mộc Ngữ lại lần nữa hét lên, muốn né tránh.



“Thượng Quan Hạo... Tôi cầu xin anh, tôi van anh đừng như vậy, tôi không muốn!” Trong đầu nàng tràn đầy hình ảnh đau nhức hai lần trước bị hắn xé rách đâm xuyên qua cùng với va chạm. Phát tán ra, nàng chỉ là nhớ tới, thân thể run rẩy nhìn không ra hình dạng gì! Cảm giác từ bàn tay hắn truyền tới, nàng có chết cũng không muốn tại đây bị hắn chiếm hữu!
“Hạo... Em vào được chứ.” Tần Cẩn Lan nghi hoặc tới cực điểm, hoàn toàn mất đi vẻ kiên nhẫn, dứt khoát mở cửa ra.



Vừa vào cửa, thấy đồ đạc trong phòng làm việc chỉnh tề ngăn nắp, cũng như ngày thường không có điểm gì khác biệt.



Rõ là kỳ quái, cô vì sao lại cảm thấy có chỗ nào không đúng?



Tiếng giày cao gót vang lên trên nền nhà, Tần Cẩn Lan đi tới bên cạnh phòng nghỉ bị che khuất nhìn xem, cô căn bản chỉ là ngờ vực trong lòng, nhìn đến một màn kia sắc mặt trở nên tái mét, suýt nữa trở nên biến dạng!



...Bên trong, Tần Mộc Ngữ ngồi ở giường, khuôn mặt nhỏ nhắn thống khổ tái nhợt, một cánh tay trắng trẻo mảnh khảnh run rẩy buông xuống bên giường, một cánh tay khác nắm chặt lấy cổ áo. Mà Thượng Quan Hạo cởi áo khoác của mình, nhét vào trên đầu nàng.



“Mặc vào.” Hắn thản nhiên ra lệnh “Đi ra ngoài.”



Tần Mộc Ngữ nhắm chặt mắt, cả người bị âu phục hắn che phủ.



Mà Tần Cẩn Lan đầu óc trong nháy mắt bùng nổ, thở gấp không dám tin nhìn bọn họ: “Hai người... Hai người ở chỗ này làm cái gì? Hạo đến tột cùng xảy ra chuyện gì?”



Cô quả thực không thể tin được, trước mắt này đây tình cảm mãnh liệt, khiến nàng không thể không nghĩ đến những thứ xấu xa đáng sợ kia!



Trong đôi mắt sâu xa Thượng Quan Hạo không có hứng thú, xoay người đi ra ngoài, lạnh nhạt lưu lại một câu: “Em xem là cái gì, thì là cái đó.”



Lúc này đây, hắn không muốn che dấu nữa.