Khế Ước Hào Môn

Chương 108 : Anh đuổi cô ta đi

Ngày đăng: 10:50 30/04/20


“Anh không cho phép em chết... Em để anh dìu, mặc kệ xảy ra chuyện gì anh cũng không cho phép em chết!” Hắn ôm Tần Cẩn Lan quát gọi, trong lòng đau nhức, dùng tốc độ nhanh nhất mà đi xuống dưới lầu.



Dọc theo đường đi Tần Cẩn Lan đều đau nhức mà rên rỉ, khóc thút thít không ngừng, Thượng Quan Hạo lòng nóng như lửa đốt, ôm người trong lòng xoa dịu dỗ dành: “Sẽ không có việc gì... Lập tức sẽ không đau, em cố chịu đựng! Cẩn Lan...”



Hắn kinh sợ cùng đau lòng, chẳng thể nghĩ tới Cẩn Lan lại có thể bởi vì chuyện này mà tự sát! Hắn chẳng thể nghĩ tới! Cô cứ như vậy mà tiếp nhận... Ngay cả mạng sống cũng không cần sao?



************************************



Trong bệnh viện.



Thượng Quan Hạo trên người đầy máu, bị một đám y tá và bác sĩ ngăn cản phía sau, nhưng mà vẫn hướng đi tới.



“Cô ấy thế nào...” Hắn đi lên xem.



“Anh đừng đi qua!” Y tá vội vàng ngăn hắn lại “Anh không thấy được bệnh nhân cần được cấp cứu sao? Anh đi qua chính là gây thêm phiền phức! Chúng tôi dù sao cũng phải xem vết thương rốt cuộc sâu bao nhiêu mới quyết định nên làm gì a!”



Đôi mắt Thượng Quan Hạo màu đỏ au, trong ánh mắt ngoại trừ người ở trên giường bệnh, cái gì khác cũng không có nữa.



Mấy người bác sĩ xem qua vết thương bàn bạc trao đổi, quyết định khâu lại, người được đẩy vào bên trong.



“Ai...” Y tá lại lần nữa ngăn trở cái nam nhân muốn xông tới này, vô cùng lo lắng nhíu mày “Tôi không phải nói với anh là đừng có vào nữa hay sao! Chính là muốn khâu lại cho được tốt! Hiện tại bây giờ sốt ruột lo lắng thì có ích gì? Lúc còn sống không đối đãi cho tử tế, không nghĩ đến cô ấy vì cái gì muốn tự tử, cô ấy còn trẻ như vậy, làm sao lại đem sinh mệnh ra đùa giỡn?”



Bước chân Thượng Quan Hạo bị ép dừng lại, khuôn mặt tái xanh, đứng ở phía sau tấm rèm màu trắng.



Đúng...



Cô ấy còn trẻ như vậy, làm sao lại đem sinh mệnh ra đùa giỡn?



Chán nản ngồi xuống ghế dài ở bên cạnh, trong ngực Thượng Quan Hạo phập phồng dữ dội, trong đôi mắt cháy bỏng đau lòng, nhắm mắt lại, tay nắm chặt để ở trên trán, mặc cho câu hỏi này cứ lởn vởn tàn nhẫn tra hỏi trái tim.



Cẩn Lan...
“Không... Em không...” Cô lại lần nữa khóc rống lên, “Hạo anh là của em, em không muốn cùng người phụ nữ khác chia sẻ, nhất là cô ta! Em hận cô ta, hận không thể giết chết cô ta! Anh làm sao có thể cùng cô ta phát sinh quan hệ, anh làm sao có thể!”



Thượng Quan Hạo đem cô ôm vào trong lòng, Tần Cẩn Lan nói cái gì thì là cái đó, đề phòng cô bởi vì tâm tình càng thêm kích động mà làm ra việc ngốc.



“Đúng, anh sai rồi... Anh không nên nhất thời mê loạn đã bị cô ta dụ dỗ, là anh sai...” Hắn hôn môi cùng đầu mũi của nàng, thấp giọng nói “Cẩn Lan em không nên làm chuyện điên rồ, không bao giờ làm như vậy nữa, đã biết chưa?”



Một phen gần như suy yếu dày vò, Tần Cẩn Lan rốt cục an tĩnh lại.



“Hạo... Hạo...” Cô để khuôn mặt chôn sâu vào trong cổ hắn.



Thật vất vả mới lừa gạt được cô, Thượng Quan Hạo ở trong lòng thở dài một hơi, đem cô ôm chặt.



Phụ nữ đúng là loài vật yếu đuối, cô bởi vì không chịu nổi việc này mà muốn tự tử, mà Tần Mộc Ngữ thì sao? Mắt Thượng Quan Hạo như nổi sóng gió cuồn cuộn, nhớ tới lần đầu tiên chiếm đoạt nàng, nàng có chết cũng không chịu thừa nhận bản thân tính kế cưỡng bức Cẩn Lan, chết cũng không có cầu xin hắn một câu, cho dù là bị làm cho nhục nhã đến mức tận cùng, bị xúc phạm tới cực hạn, cũng mang theo sự bướng bỉnh, dường như vĩnh viễn cũng đừng mong nàng chịu khuất phục.



Chuyện tự tử này, cách nàng quá xa.



“Hạo, anh đáp ứng em, đuổi cô ta ra khỏi Tín Viễn... Em không muốn nhìn thấy cô ta, anh hãy đuổi cô ta đi!” Tần Cẩn Lan trong lòng hắn nói, khóc không thành tiếng.



Thượng Quan Hạo cúi xuống, sống lưng dần dần cứng ngắc.



“Anh đối với cô ta không có tình cảm có đúng không? Anh mau nói cho em biết anh một chút cũng không thích cô ta, anh mau nói đi!” Tần Cẩn Lan khóc lóc nói ra.



Thượng Quan Hạo nhìn qua, ngưng mắt nhìn cô.



Ngăn chặn cánh tay lộn xộn của cô, đề phòng vết thương rách ra, hắn kéo môi ra nói: “Đúng... Anh không thích cô ta, một chút cũng không thích, em yên tâm đi.”



“Em không muốn lại nhìn thấy cô ta, anh hãy đuổi cô ta cút ra khỏi Tín Viễn, anh bảo cô ta cút đi!” Tần Cẩn Lan càng thêm kích động.



Thượng Quan Hạo nhíu mày, ôm chặt Tần Cẩn Lan đang không ngừng run rẩy, hồi lâu mới nói: “Được... Anh sẽ đuổi cô ta... Đừng cử động nữa, nghỉ ngơi đi có được không?”