Khế Ước Hào Môn

Chương 110 : Hắn áy náy cùng đau thương sâu đậm

Ngày đăng: 10:50 30/04/20


Tâm tình của Thượng Quan Hạo bị kiềm chế đến cực điểm, gương mặt đỏ lên, không thể nhìn vào ánh mắt của nàng, bàn tay giữ chặt vòng eo, đỡ lấy sau gáy nàng: “Em nhất định phải chọc giận tôi như vậy sao? Tần Mộc Ngữ, em cho là em không hề phản ứng có thể làm cho tôi buông tha em sao? Em quá ngây thơ rồi!”



Lửa giận của hắn đã đến mức không thể khống chế, mặt Tần Mộc Ngữ đỏ lên, hô hấp phút chốc tắc nghẹn, nhíu mày đẩy vào ngực hắn: “Tôi không biết anh đang nói cái gì, thần kinh, anh thả tôi ra, tôi không thở được!”



Phản kháng cũng không được, tiếp nhận cũng không xong, người đàn ông này rốt cuộc muốn nàng phải làm như thế nào?



Đôi mắt Thượng Quan Hạo phức tạp, như là muốn đem nàng nuốt vào trong! Hắn bởi vì nàng tất cả đều không có phản kháng lại, nàng có thể đấu tranh, có thể không làm theo, thậm chí có thể ra sức mà làm liều! Nhưng nàng một chút biểu hiện cũng không thèm quan tâm, hắn đối với Cẩn Lan như vậy, nàng một chút uất ức cũng không có sao?



“Tần Mộc Ngữ, tôi thật muốn ăn em...” Giọng nói hắn lạnh giá mang theo sự giận dữ nói ra.



Tiếp đó, hắn cúi đầu cắn lên cánh môi của nàng gần như tàn nhẫn mà cắn lấy.



“...!” Tần Mộc Ngữ hét lên một tiếng, cảm giác trên môi một hồi đau đớn, bàn tay nhỏ bé của nàng cố gắng đẩy ngực hắn ra nhưng tất cả chỉ là phí công, nắm chặt lấy cổ áo sơ mi hắn suýt chút nữa làm rách ra những vẫn không lay động hắn nửa phần!



Thượng Quan Hạo thở gấp, hung hăng cắn xé, giữ chặt lấy nàng đè lên trên tủ!



Tay giữ chặt phía sau cổ nàng, cưỡng ép đến góc độ hắn có thể cắn càng thêm sâu hơn!



Cái tủ bị va chạm, lắc lư, vài văn kiện phía trên rơi xuống.



“...” Tần Mộc Ngữ lại lần nữa đau đến thét lên, nếm phải vị tanh của máu tươi, cơ thể nhỏ bé không sao khống chế được mà run rẩy... Đừng... Buông nàng ra... Nàng không muốn như thế này!!



“Thượng Quan Hạo... Không... Anh buông ra...” Nàng thừa dịp hắn buông tha để hít thở lên tiếng quát gọi, đau đến run rẩy, trong mắt nổi lên từng đợt nước mắt, giọng nói cũng đã nức nở nghẹn ngào.



Nàng rốt cuộc có thể phản ứng.



Thượng Quan Hạo nếm mùi máu tươi trên môi nàng, sự giận dữ trong lòng gần như hoãn lại.



Cảm giác được một giọt lệ của nàng rơi xuống, không hề điên cuồng như vậy mà cắn xé, chỉ là nhẹ nhàng ngậm lấy. Hút lấy, nàng kêu rên, đem máu trên miệng nàng mút lấy sạch sẽ, ôm chặt lấy thân thể run rẩy của nàng.



Buông cánh môi của nàng ra, nhìn vết máu dính trên miệng nàng, đôi mắt tràn đầy lửa giận của Thượng Quan Hạo cuối cùng đổi thành thương yêu hòa cùng đau lòng.



Hắn dựa lên trán nàng, khản giọng nói: “Đau không?... Tần Mộc Ngữ, tôi không phải cố ý.”




Thế nhưng thật là kỳ quái... Nàng căn bản là không có gọi cơm, làm sao có người lại đưa cơm đến?



Nàng đứng dậy, đi chân trần xuống giường, cũng không quản tóc tai có lộn xộn hay không, đi qua, mở cửa phòng ra... Bên ngoài người đưa cơm là một thiếu niên trẻ tuổi, nụ cười ấm áp, đẩy xe đi vào.



“Tôi không có gọi đồ ăn, anh có đưa nhầm hay không?” Giọng nói của nàng có chút khàn khàn, đôi mắt trong suốt nhìn lại hắn hỏi.



“Tần tiểu thư xin tin tưởng sự phục vụ của chúng tôi, không sai đâu.” Người phục vụ vẫn cười tươi như trước.



Tần Mộc Ngữ nhìn trên bàn cơm kia có một ly rượu, một miếng bánh ngọt khéo léo cùng hoa quả, còn đang suy nghĩ, tiếng bước chân ở cửa truyền đến. Nàng cứng đơ người, quay đầu lại, thấy được Thượng Quan Hạo một thân mặc âu phục đen cao ngất.



Khắp người tản ra một cỗ khí thế bức người.



Tần Mộc Ngữ chỉ là nhìn hắn, sắc mặt đã tái nhợt đi vài phần.



Thượng Quan Hạo chậm rãi đi qua, nhìn qua trên nền nhà, nhíu mày: “Làm sao lại đi chân trần?”



Hắn cúi người, cánh tay kéo thắt lưng nàng, từ dưới đầu gối ôm trọn cả người nàng lên, hướng phía giường đi đến. Người phục vụ nhìn một màn thân mật của bọn họ, cho là yêu nhau điên cuồng rồi ve vãn nhau, trong nụ cười kéo theo vài phần sâu xa, để đồ ăn ở lại, biết ý mà rời đi.



Được đặt nhẹ nhàng ở trên giường, gương mặt Tần Mộc Ngữ không có biểu tình gì, không nhìn đến ánh mắt sâu xa mà phức tạp của hắn.



“Vì sao không đi ăn?” Hắn giữ hai bên hông nàng, hòa hoãn hỏi.



“Tôi không đói.” Cánh tay mảnh khảnh ôm lấy đầu gối, khe khẽ nói ra.



“Hai ngày cũng không đói?” Thượng Quan Hạo nhìn nàng càng lâu, giọng nói có hơi khản đi “Trong hai ngày chưa từng ăn một hạt cơm nào, Tần Mộc Ngữ em là muốn chết đói hay là muốn như thế nào?”



Nàng không nói lời nào, lông mi thật dài nhàn nhạt buông xuống, ngoảnh mặt làm ngơ.



Thượng Quan Hạo mím môi, chỉ chốc lát, cũng đã hiểu ý tứ của nàng.



Có phần lạnh lẽo, hắn cúi đầu nghe tiếng hơi thở của nàng “Em không xuống dưới ăn cơm, là vì không muốn lúc ghi sổ ký tên Thượng Quan Hạo tôi, vì nó nhắc nhở em, cho dù là chuyện đơn giản như ăn ngủ thế này, cũng đều là dùng tiền của tôi, là tôi chăm sóc em, có đúng hay không?”