Khế Ước Hào Môn

Chương 113 : Hai người có phát sinh quan hệ?

Ngày đăng: 10:50 30/04/20


Nói xong, nàng cố nén nước mắt, đột nhiên dứt khoát mà ngắt điện thoại.



Trong điện thoại truyền đến tiếng “Đô đô đô”, làm cho dáng vẻ kiêu ngạo của Tần Cẩn Lan san phẳng không chừa chút gì tưởng chừng như là tức giận đến phát điên.



Thượng Quan Hạo ngay lúc này nói chuyện điện thoại xong đi vào.



“Làm sao vậy?” Lúc hắn vừa mới đi ra ngoài sắc mặt vẫn còn tốt, nhưng hiện tại lại trở nên khó coi, hơi thở không ổn định.



“Không... Không có việc gì...” Tần Cẩn Lan làm dịu bản thân, miễn cưỡng cười rộ lên “Em liên hệ với người ở cửa hàng váy cưới một chút, nói sửa chữa một số chỗ mà thôi.”



Thượng Quan Hạo không có để ý lý do của cô, tự xem như cô không có việc gì, đi qua đặt hai tay lên hai bên cạnh hông: “Anh sắp tới không may phải đi đến tỉnh M, khoảng ba ngày, sẽ quay về. Đến ngày cử hành hôn lẽ sẽ chuẩn bị sắp xếp ổn thỏa, lúc quay về chúng ta sẽ kết hôn. Mấy ngày nay anh đã bố trí chuẩn bị tất cả, em không cần lo lắng.”



Tần Cẩn Lan có phần kinh ngạc.



“Anh... Anh phải đi ba ngày...” Mấy ngày trước khi cưới không thể nhìn thấy hắn sao?



Thượng Quan Hạo xoa lên mái tóc của cô: “Đúng. Anh đã sắp xếp tốt rồi.”



“Vậy... Vậy, Hạo em đi cùng với anh! Chúng ta rất nhanh sẽ làm đám cưới, em không muốn rời xa anh...” Tần Cẩn Lan nắm chặt tay hắn, ra vẻ đáng yêu, không có hắn, một mình tự chuẩn bị đám cưới, nghĩ sẽ đau buồn đến thế nào.



Sắc mặt Thượng Quan Hạo ảm đạm, tay cầm lấy tay cô.



“Vết thương của em vẫn còn chưa được tốt, mấy ngày này nghỉ ngơi cho tốt, đừng theo anh chạy ngược chạy xuôi nữa.” Nói xong hắn nhẹ nhàng nhắm mắt lại, hôn lên cái trán của cô “Ngoan.”



Tần Cẩn Lan cũng biết rõ mà lùi bước, miễn cưỡng lộ ra một nụ cười gắng gượng nghe theo: “Được rồi.”



Đợi cho Thượng Quan Hạo đi ra ngoài, cô vẫn còn lo lắng, nắm lấy điện thoại vừa mới suýt quẳng đi xong, gọi đến một dãy số: “Anh giúp tôi theo dõi Hạo, xem anh ấy rốt cuộc là đi công tác hay là làm cái gì, chỉ còn vài ngày nữa là kết hôn, tay của tôi cũng vừa mới khỏi, tôi muốn xem tâm tư của anh ấy còn có thể để đi đâu...”



Sắc mặt Tần Cẩn Lan bỗng nhiên biến đổi, đen xạm xuống, thâm độc nói: “Tôi nói anh đi theo thì biết đường mà theo! Lần trước làm sao lại thiếu chút nữa là bị anh ấy đâm chết? Anh nên cẩn thận một chút!!”




************************************



Chuyến bay kéo dài hơn hai giờ, bọn họ cũng đã đến tỉnh M.



Ở đây, nàng một mực ngủ say mê man.



Bọc quanh người là một tấm chăn mỏng, trên máy bay điều hòa bên trong mở rất lạnh, tay Thượng Quan Hạo cũng không có đánh trên bàn phím nữa mà giơ lên đẩy khe điều hòa chỉnh hướng gió qua.



Hờ hững liếc mắt một cái, cái cô gái nhỏ này ngay cả trong lúc mơ ngủ, lông mi cũng vẫn cứ ướt sũng.



Rổt cuộc là chứa bao nhiêu ủy khuất ở trong lòng?



Mắt Thượng Quan Hạo từ trên người nàng thu hồi về, cũng không có biện pháp chuyên tâm làm việc được nữa. Thời gian chỉ còn lại vài ngày mà thôi, lẽ nào mỗi thời khắc đều cứ như vậy mà trôi qua? Ngón tay hắn ấn ấn trên trán, áp chế nỗi đau lòng và buồn phiền.



Hắn không muốn tức giận, chỉ là rất dễ bị nàng làm cho tức giận, bất kể là người đàn ông nào, nghe đến việc nàng cùng người đàn ông khác phát sinh quan hệ cũng không có cách nào bình tĩnh được.



Máy bay từ từ hạ cánh.



“Tỉnh dậy nào... Chúng ta tới rồi.” Thượng Quan Hạo đưa tay đặt trên khuôn mặt của nàng, sắc mặt phức tạp, nhàn nhàn mà nói ra.



Tần Mộc Ngữ chậm rãi mở mắt ra, cảm giác trên gương mặt bàn tay hắn xoa xoa vỗ về, không hề phản ứng.



Thượng Quan Hạo cầm lấy bản ghi chép ở bên cạnh, đôi mắt ủ dột nhìn nàng.



“Muốn tôi ôm em dậy, hay là em tự mình đứng lên?” Hắn thản nhiên mở miệng.



Cánh tay nhỏ bé của cô gái nhỏ duỗi thẳng, nhỏ tiếng nói: “Anh ôm đi... Tôi không còn sức nữa.”