Khế Ước Hào Môn

Chương 115 : Tần mộc ngữ, em rốt cuộc là muốn cái gì

Ngày đăng: 10:50 30/04/20


Không kịp suy nghĩ, ván bài đã bắt đầu.



Ván thứ nhất chia bài.



Đầu óc Tần Mộc Ngữ loạn lên mù tịt, cái gì cũng đều không hiểu, chỉ có thể nghe hắn ở bên tai giải thích, dựa theo quy tắc mà lật bài, lựa chọn theo hay không theo.



Hắn cũng không chỉ cho nàng, mà để cho nàng tự nghiền ngẫm lựa chọn.



“Nhanh một chút... Bọn họ đều đang đợi em.” Thượng Quan Hạo khe khẽ bên tai nàng nói ra.



Trên trán Tần Mộc Ngữ mồ hôi lấm tấm.



Đầu ngón tay khẽ đầy vể phía trước, nàng run giọng: “Theo.”



Một hồi xuống tới, sau một vòng chia bài. Tần Mộc Ngữ nhìn bài mình không hề có trình tự, run sợ, ngón tay nhỏ bé lật quân cuối cùng ra.



Thấy màu sắc quân bài ở dưới, nàng đã biết mình thua mất rồi.



Ván thứ nhất kết thúc, người thắng là một người đàn ông trung niên.



Thẻ bạc một trăm vạn, ở phía trước bị đẩy qua.



Ngón tay nhỏ yếu của Tần Mộc Ngữ đặt ở trên bàn, đôi mắt mơ hồ, giọng nói khổ sở van nài: “Tôi thực sự không thể chơi, anh đừng ép tôi chơi nữa có được không?”



Thượng Quan Hạo ôm nhẹ lấy nàng: “Em không phải không thể chơi, chỉ là sợ sệt. Tôi đã nói thua thì tính cho tôi, không sao cả.”



Tần Mộc Ngữ cắn môi, bị mùi vị tiền bạc ở trên bàn bức bách tới cực điểm, mồ hôi trong lòng bàn tay nàng vã ra. Ván thứ hai rồi lại ván thứ ba.



Tiếp tục đặt cược, nàng chịu không nổi.



Nàng thua liền một mạch bốn ván, ngón tay phát run.



Xung quanh tiếng bàn tán cười đùa cùng tức giận mắng chửi vẫn vang lên, nàng nhìn thoáng qua quân bài cuối cùng chưa lật, một giọt mồ hôi theo khuôn mặt nhỏ nhắn rơi xuống, lại là...




Cảnh đêm ở tỉnh M quả là đẹp mắt, Tần Mộc Ngữ nhìn bên ngoài cửa sổ nhưng lại không được tự nhiên.



Khuôn mặt trắng ngần nổi lên một chút mất tự nhiên, nàng nhịn không được mở miệng: “Anh có thể buông tay hay không? Lúc thi lấy bằng người ta không nói với anh khi lái xe phải cần hai tay, anh không hiểu sao?”



Bàn tay to lớn đưa đến nắm lấy lòng bàn tay mềm mại của nàng.



Thượng Quan Hạo mập mờ, thản nhiên nói: “Ngồi xe của tôi em đã xảy ra chuyện gì chưa? Là lo lắng cho tôi, hay là bản thân em khó chịu?”



“...” Tần Mộc Ngữ đỏ mặt xấu hổ, nhưng không hề có biện pháp, chỉ có thể quay mặt nhìn ngoài cửa sổ.



Tùy tiện. Theo hắn đi thôi.



Lúc này, điện thoại di động trong túi áo hắn vang lên.



Một lát, hắn rốt cục cũng buông lỏng tay nàng ra, Tần Mộc Ngữ lúc này mới thở dài một hơi.



Màn hình hiện ra, Thượng Quan Hạo có hơi khẩn trương, không nghĩ tới lúc này Cẩn Lan lại gọi điện thoại, cũng xem như đây là bình thường, còn khiến hắn cảm giác gò bó, ánh mắt phức tạp.



“Đúng... Anh chuẩn bị đi nghỉ.” Hắn nhàn nhạt đối đáp qua loa.



“Nhưng mà Hạo, em gọi điện thoại đến khách sạn anh ở, phục vụ khách sạn nói cho em biết anh không quay về...” Tần Cẩn Lan cắn môi, mang theo một vài phần oán hận trong lòng, chậm rãi nói, như là bị tủi thân.



Thượng Quan Hạo cau mày, lúc rẽ cũng dùng sức một ít, tốc độ nhanh khiến xe quay nhẹ.



“Em gọi đến khách sạn?” Giọng nói hắn vẫn nhàn nhạt như cũ.



“Hạo, em không phải cố ý, em chỉ nghĩ là anh sẽ đồng ý, cho nên em mới gọi đến khách sạn...” Tần Cẩn Lan vội vàng giải thích, hồi lâu lại bổ sung thêm một câu “Hạo anh chê em phiền nhiễu sao? Em chỉ là... Chỉ là nhớ anh...”



Mi tâm của Thượng Quan Hạo chậm rãi nhíu lại.



“Anh sẽ nhanh chóng trở về. Chuẩn bị hôn lễ cho tốt.” Hắn trấn an vài câu, sắc mặt ảm đạm ngắt điện thoại.