Khế Ước Hào Môn

Chương 121 : Thấy địa ngục

Ngày đăng: 10:50 30/04/20


“Đúng... Nhanh lên, đến chỗ nào không ai nhìn thấy... Làm khẩn trương lên đi!”



Quát đến câu cuối cùng, Tần Cẩn Lan đã hoàn toàn mất hết sức lực, đỡ lấy cái bàn.



Cô cầm ly nước không vững, suýt nữa để nước nóng đổ lên người, không thể làm gì khác hơn đành để cái ly đặt ở đầu giường, không chịu được cầm lấy ôm cái gối lên. Đây là lần đầu tiên cô giết người, lần đầu tiên làm chuyện tàn nhẫn, không ngờ lại là với chính em gái mình!



Cô sợ hãi mà nghĩ đến những hình ảnh có thể thành hiện thực kia, mùi máu tanh cùng đen tối tràn ngập đầu óc.



Thế nhưng chỉ có thế như vậy...



Cô chỉ có thể làm như vậy...



Tần Mộc Ngữ biến mất thì cái gì cũng tốt, cô cùng Hạo sẽ không còn có kẻ nào có thể ngăn cản, không còn ai có thể gây cho cô những chuyện đau lòng đến phát điên! Cho nên... đi chết đi!



************************************



Âm thanh giọt nước mưa rơi tí tách, chầm chậm, nhưng là rõ ràng mà vang vọng.



Âm thanh này rất tĩnh lặng, Tần Mộc Ngữ cũng bị tiếng nói chuyện đánh thức.



“Thật con mẹ nó quái đản...” Gã đàn ông chửi rủa, ngắt điện thoại, quay về nói với người bên cạnh “Lão tử vì cô ta làm việc vào sinh ra tử mấy lần, không phải chính là chồng nó sao? Giống như đề phòng trộm cướp, bây giờ lại bảo bố mày giết người! Phí!”



“Thực sự muốn giết chết cô ta? Người đàn bà kia trả cho bao nhiêu tiền hả?”



“Năm trăm vạn... Con bà nó, đủ cho hai chúng ta hoa mắt nửa đời người!” Gã đàn ông kiềm chế nói “Mày có làm hay không?”



“Đây chính là chuyện phải ngồi tù...”



Trong lúc bọn họ thì thầm to nhỏ, cô gái nhỏ yếu trên mặt đất ẩm ướt kia đã tỉnh lại.
“Đem băng tua lại... Nhìn thử xem cái kia, có đúng là khách đăng ký ở khách sạn các người không.” Hắn nói ra.



“Vị tiên sinh này” Nhân viên kỹ thuật bên cạnh khó khăn nói “Làm như vậy kỳ thực rất khó? Khách của khách sạn nhiều lắm, nhìn qua băng hình rất khó phân biệt rõ rệt, hơn nữa vị tiểu thư này thoạt nhìn đã trở về phòng...”



“Cô ấy căn bản là chưa từng!” Thượng Quan Hạo lạnh lùng quát, giọng nói u ám, kiềm chế lửa giận “Anh cũng thấy đấy cô ấy trở về phòng, thế nhưng cũng không có từ nơi này đi ra ngoài, anh hãy nói cho tôi biết cô ấy làm sao lại mất tích!”



Ngôn từ sắc nhọn khiến nhân viên kỹ thuật cũng toàn thân mồ hôi lạnh, đem băng tua lại, vậy mà thực sự không có hình ảnh nàng đi ra.



Thượng Quan Hạo cũng nhìn không được nữa.



Cái gã đàn ông kia...



Vừa mới đi trước nàng một bước!



Sắc mặt hắn lạnh lùng như băng, đi ra ngoài, ngón tay nhanh chóng ấn một dãy số, mùi vị tiêu điều bao quanh hắn. “Mang băng ghi hình ở bãi đỗ xe lên đây, ngay lập tức!”



Nếu như Tần Mộc Ngữ là bị gã kia mang đi, như vậy ngoại trừ có xe tiếp ứng ở ngoài, không có biện pháp khác!



Đóng cửa xe, tài liệu trong vòng vài phút đã có ở trên tay hắn, Thượng Quan Hạo bắt đầu khởi động xe, rõ ràng thấy được một bóng người mờ nhạt bị ôm lên xe, ra khỏi bãi đỗ xe quẹo trái. Tất cả đơn giản xảy ra trước con đường biển của khách sạn, vùng lân cận đầy các công trình chưa xây xong, trái tim hắn bị hình bóng nàng thu lấy, càng ngày càng siết chặt, xe chạy càng lúc càng nhanh, hắn nghĩ tới nàng bị trói đi là vì lý do gì, nhưng tất cả đều không sao khả thi! Khiến hắn càng thêm lo âu, chính là căn bản không biết đối phương cuối cùng muốn nàng vì chuyện gì!



Tần Mộc Ngữ...



Em tốt nhất là không có việc gì... Tôi không cho phép em xảy ra chuyện...



Xe giống như gió lao đi, đến cuối đường là một khu nghỉ mát không cho phép xe đi vào, Thượng Quan Hạo đột nhiên phanh lại, sắc mặt buộc chặt... ngoặt tới đây đã đến tận cuối đường.



Xuyên qua kính chiếu hậu ở phía sau, Thượng Quan Hạo nhạy cảm chú ý tới phòng ở bên trái, có một cánh cửa đóng chặt.