Khế Ước Hào Môn

Chương 137 : Bởi vì lại càng muốn dơ bẩn thêm

Ngày đăng: 10:50 30/04/20


Khuôn mặt Thượng Quan Hạo dần dần thắt lại.



“Xử lý tốt?... Em nói cho tôi biết em định định xử lý như thế nào?” Hắn chống đỡ lấy hai bên người nàng, lạnh lẽo nhìn nàng, giọng nói chậm lại “Phá đi có phải không?”



Chỉ đơn giản mấy chữ này, đã làm cho sắc mặt Tần Mộc Ngữ lại càng thêm tái nhợt, ngón tay run rẩy.



“... Đúng.” Nàng run giọng thừa nhận, từng chữ rõ ràng nói ra “Anh đã kết hôn, đối với con đường sau này phải đi, tôi còn muốn tiếp tục sống, tôi không muốn mình phải giữ lại giọt máu của anh ở trong thân thể... Rất bẩn.”



Nắm tay của Thượng Quan Hạo ở bên cạnh nàng từ từ siết chặt lại, rốp rốp rung động, đầu khớp xương như muốn bị hắn bóp nát ra.



Trên đôi mắt cuộn lên tầng tầng lớp lớp đau nhức, khóe mắt run run, ngưng động lại, giống như ngọn núi lửa sắp phun trào.



Thì ra là nàng cảm thấy bẩn.



Đứa con của hắn, chảy một nửa là dòng máu của hắn, vậy mà lại bẩn như vậy.



“Tần Mộc Ngữ... Cô có biết mình đang nói cái gì không?” Sắc mặt hắn nhợt nhạt, giọng nói lạnh lẽo hỏi một câu.



Nàng giương mi lên, rõ ràng nói ra: “Tôi nói thật...”



“Ba!” Một tiếng tàn nhẫn lạnh lùng vang lên, một cái tát bỏng rát hằn in trên mặt nàng!



Mặt nàng lệch qua, mái tóc xõa ra lộn xộn ngổn ngang, cánh tay đỡ được bên kia mới không có hoàn toàn ngã xuống. Sức lực hắn quá lớn, rất tàn nhẫn, tần nhẫn đến toàn bộ tâm can nàng đều chấn động.



Đau nhức bỏng rát lan ra, nàng nếm được một ít vị tanh của máu, đau đến nói không ra lời.



Nàng lấy tay che khuôn mặt, nước mắt trào ra, từng giọt nóng hổi rơi xuống. Một cỗ chua xót hòa cùng cảm giác bị lăng nhục nảy lên ở trong lòng, khiến toàn thân nàng cũng đều run rẩy, tựa như chiếc lá khô, nàng còn cho rằng bản thân sẽ không còn đau nhức, sẽ không oán hận, nhưng mà không ngờ, trái tim đã từng bị nghiền nát qua, vẫn còn đau đớn đến như vậy.


Ngự Phong Trì không ngừng nghỉ nhìn vào đồng hồ cổ trên vách tường phòng đọc sách, trong lòng đã có cảm giác bất an lo lắng, thầm than kết thúc nhanh nhanh lên một chút.



...Phép tắc nhà Ngự gia? Ngay cả cái loại nghị sự này cũng không được phép mang điện thoại di động vào trong.



Vẻ mặt khi thấy quản gia ở trước cửa vào kia, như thể thấy người thiếu nợ bay vào muốn đánh!



“Đương đương đương” ba tiếng vang lên, bàn tay một người chú ruột ở bên cạnh đánh lên mặt bàn, gọi Ngự Phong Trì chú ý lại.



“...” Hắn đánh mắt qua thấy sắc mặt Ngự Kinh Đông xanh đen “Nga, các chú các bác nói đến đâu?”



“Anh còn dám hỏi!” Ngự Kinh Đông càng thêm căm phẫn, hung hăng trừng mắt nhìn Ngự Phong Trì “những thứ các chú vừa nói anh có nhớ kỹ không? Đây là bài học cơ bản nhất để tương lai anh tiếp nhận Ngự gia chúng ta!”



“À” Ngự Phong Trì gật đầu “Cháu nhớ kỹ, trên thực tế việc này mấy năm trước cháu cũng đã hiểu rồi, chỉ là lúc đó ông nội người còn cho rằng cháu quá nhỏ nên lo lắng mà thôi. Bây giờ cuộc họp kết thúc chưa? Cháu có thể đi hay không?”



“Anh phải đi chỗ nào?” Ánh mắt Ngự Kinh Đông sắc lạnh hỏi.



“Tìm cháu dâu tương lai của người!” Ngự Phong Trì không hề úy kỵ, đứng dậy đi ra bên ngoài.



“Anh đứng lại đó cho ta!” Cây gậy của Ngự Kinh Đông nện xuống nền nhà “Anh nói rõ ràng cho ta, mấy ngày trước còn nói cô bé kia không có quan hệ gì với anh, từ lúc nào lại chui ra một cô cháu dâu!”



Ngự Phong Trì ngoắc ngoắc khóe miệng: “Mấy ngày hôm trước nói thì là chuyện của mấy ngày hôm trước, cô ấy cùng cháu đúng không có quan hệ gì, nhưng mà ai biết trước được chuyện sau này, cô ấy có thể không muốn cháu, thế nhưng cháu không cho phép bởi vì cô ấy không muốn mà cháu lại ngừng theo đuổi cô ấy, người nói đi đâu chứ?”



“Anh...”



“Cháu nói giỡn thôi.” Ngự Phong Trì kịp thời dừng lại, nhìn thần sắc Ngự Kinh Đông, trước khi bão tố nổi lên hắn dừng câu chuyện lại, cười cười, “Hôm nay cháu để cô ấy một mình rong ruổi ở bên ngoài, lo lắng nên muốn đi xem một chút thôi.”



Nói xong hắn liền đi ra ngoài, lạnh lùng nói với quản gia: “Điện thoại bây giờ có thể đưa cho tôi được chưa?”