Khế Ước Hào Môn

Chương 142 : Tôi vì cái gì còn muốn em?

Ngày đăng: 10:50 30/04/20


Thoạt nhìn, lại cùng ông nói những lời vô vị cũng xem như là uổng công.



Tần Cẩn Lan đeo khẩu trang, lạnh lùng nói: “Nếu như có kết quả kiểm tra, đừng đưa gửi theo địa chỉ, trực tiếp gọi điện cho tôi là được rồi, tiền tôi đã đóng, đến lúc đó đừng làm cho tôi cảm thấy không thoải mái, nghe chưa?”



Sắc mặt bác sĩ có hơi gượng gạo, nhưng vẫn cười hờ hững như trước: “Vị tiểu thư này xin cô hãy tin tưởng chúng tôi, chúng tôi vẫn còn có y đức.”



“Tốt nhất là như thế.” Cô ta nói thầm một câu, lạnh lùng quay người rời đi.



Bên trong khoa, mùi thuốc khử trùng tràn ra, cô ta dù sao vẫn cảm thấy chỗ nào cũng đều bẩn thỉu.



Lúc đi qua hành lang, cô liếc mắt nhìn lại, một bóng dáng quen thuộc làm cho bước chân cô thoáng chốc dừng lại, trừng mắt lên, hô hấp như là bị nghẹn ở cổ! Cô sợ đến nỗi dù đã đeo khẩu trang nhưng mặt mũi vẫn trắng bệch, nhìn ngó chung quanh, vội vàng trốn vào bên trong một cánh cửa.



... Chết tiệt, Hạo vì sao lại ở chỗ này?!



Trái tim Tần Cẩn Lan kinh hoàng, đem khẩu trang che lại càng thêm kín đáo.



“Vị tiểu thư này, cô...” Y tá đi tới, muốn nhắc nhở nàng nơi này là phòng y tế.



“Tôi đứng ở đây một lát, sẽ đi bây giờ đây.” Tần Cẩn Lan chột dạ mà nói ra một câu.



Hơn thế cô ta còm đang kinh ngạc, Hạo rốt cuộc tới làm cái gì?



Nơi đây chính là khoa sản...



Lông mi của cô càng nhíu chặt, lởn vởn trong đầu một dự cảm không tốt.



Mà ở bên ngoài, Thượng Quan Hạo cùng bác sĩ thấp giọng nói chuyện với nhau, mắt lạnh lẽo, khi nhìn đến một bóng dáng trong căn phòng ở phía xa thì hòa hoãn ra một chút, rõ ràng ngưng động lại một chút phức tạp.



“Chăm sóc thai nhi cho tốt thì sẽ không có chuyện gì, có điều là anh phải làm cho tâm trạng của cô ấy được tốt lên, liên tục như thế này sao được? Chuyện lớn nhất, không phải là đứa con trong bụng cô ấy sao? Tình mẫu tử, anh hãy cùng cô ấy nói nhiều về chuyện này, biết không?” Bác sĩ ghi chép mấy câu cuối cùng, hết lòng dặn dò.



Thượng Quan Hạo không nói gì, thủy chung nhìn vào hình bóng người con gái mặc đồ trắng tinh ở kia.



“Có thuốc an thần không?” Hắn nhàn nhạt hỏi.



“Thuốc an thần?” Bác sĩ sửng sốt mà kêu một tiếng, nhìn hắn “Anh có lầm không? Đó là loại thuốc có ba phần độc tính, trong thời kỳ mang thai tốt nhất thuốc gì cũng không được uống, đó có phải là con của anh không hả, mà anh muốn giày vò như vậy...”



“Tôi chỉ tùy tiện hỏi...” Sắc mặt Thượng Quan Hạo ủ dột, lên tiếng nói ra “Không cần cho là thật.”



Chờ bác sĩ căn dặn vài câu rời đi, Thượng Quan Hạo mới chậm rãi đi vào.



Tay chống đỡ bên cạnh nàng, Thượng Quan Hạo cúi người, khẽ đẩy bình nước biển ở trên ra.



“Đứa bé tốt lắm, cái gì cũng đều tốt, cho nên em tốt nhất đừng trong lúc tâm trạng của bản thân không tốt mà bỏ nó đi... Nếu mà em làm như thế, tôi sẽ không bỏ qua cho em...” Bên trong giọng nói của hắn có tồn tại khí lạnh. Đôi mắt trong veo của Tần Mộc Ngữ chậm rãi mở ra.
Thượng Quan Hạo mở cửa phòng, cầm chìa khoá đặt lên bàn, vừa mới chuẩn bị lên lầu, thì thấy được bóng dáng ngủ ở sô pha.



Đồ ngủ màu tím nhạt, là hắn từng đưa tiền cho cô mua, cô mặc cái này ngủ ở sô pha, đêm lạnh cóng, cửa sổ cũng không đóng, gió biển thổi vào hơi lạnh đến thấu xương.



Thượng Quan Hạo nhíu mày.



“Cẩn Lan... Cẩn Lan...” Hắn đi qua, khe khẽ vỗ vỗ khuôn mặt của nàng “Dậy đi, đừng ngủ ở chỗ này.”



Tần Cẩn Lan giả vờ lúc này mới tỉnh lại, mắt nhập nhèm mở ra, bên trong hơi ướt ướt.



Thượng Quan Hạo nhíu mày: “Em làm sao vậy? Đã khóc sao?”



Tần Cẩn Lan nức nở nghẹn ngào nhào vào trong lòng hắn.



Ngực Thượng Quan Hạo có hơi rung động, mặc dù cô đã làm nhiều chuyện không thể tha thứ như vậy, thế nhưng lúc này cô nhào vào trong lòng hắn khóc, lại toàn thân lạnh cóng, xơ xác tiêu điều biến thành yếu ớt.



“Làm sao vậy?” Hắn vuốt ve tóc cô ta, hờ hững nói ra.



“Hạo... Em vừa mới đi gặp bác sĩ, chính là người lần trước, trước khi làm đám cưới đã kiểm tra cho chúng ta, anh ta đã cầm báo cáo của em, anh ta nói... Anh ta nói...” Tần Cẩn Lan cũng nói không được nữa, khóc không thành tiếng.



Con mắt Thượng Quan Hạo giật giật, đã hiểu rõ.



“Anh ta nói không có hy vọng?” Hắn thản nhiên hỏi.



Tần Cẩn Lan lắc đầu, khóc càng thêm lợi hại: “Em không biết, em thực sự không biết, chúng ta sau này có thật vĩnh viễn đều không có thể có con phải không? Hạo, anh có vì vậy mà không muốn em nữa không? Anh có không?”



Trong con mắt Thượng Quan Hạo hiện lên một tia rét lạnh.



Không muốn cô sao?



Suy nghĩ này, không phải chưa từng xuất hiện trong đầu hắn. Cũng không chỉ một lần.



Giống như một lần kia hắn nhận thấy được có người theo dõi, chính miệng người đó nói tên Tần Cẩn Lan.



Giống như mấy giờ trước đám cưới, hắn tra được thông tin liên lạc của cô, xác nhận một hồi âm mưu đó là cô sắp đặt.



Lại giống như, thấy được khoản tiền của công ty được chuyển đi, làm cho những tâm địa độc ác cùng đê tiện của cô rõ ràng bày ra trước mắt hắn...



Cô tới nói cho tôi biết, Cẩn Lan, tôi vì cái gì còn muốn cô?



Thượng Quan Hạo cầm lấy cổ tay nàng đang ôm lấy hắn cứng rắn mà lôi ra, mặt lạnh lùng, giọng thản nhiên nói: “Chuyện này, tôi đã biết rồi!”