Khế Ước Hào Môn

Chương 146 : Sẽ không để cô ấy biết

Ngày đăng: 10:50 30/04/20


“Ngự thiếu gia...” Huấn luyện viên chần chừ lên tiếng.



Khuôn mặt Ngự Phong Trì có hơi trầm xuống, chậm rãi đi qua, đem cánh cửa khẽ đẩy ra, tiếng nói trên tivi càng truyền đến nghe rõ ràng hơn.



“Sáng nay tại khu điều dưỡng trực thuộc Tín Viễn, xảy ra vụ án, máy thở bệnh nhân đang điều trị bị tháo ra, theo như được biết, người chết là chủ tịch tiền nhiệm của Tín Viễn, Tần Chiêu Vân lão tiên sinh, đã điều trị ở đây mấy tháng nay, sau khi hôn mê chưa từng tỉnh lại. Sau khi trải qua ca phẫu thuật thứ ba bệnh tình đã có phần được ổn định nhưng đột nhiên xảy ra sự việc ngoài ý muốn... Qua xác minh, sự việc xảy ra cũng không phải là ngoài ý muốn, mà là có người rắp tâm hãm hại, mà người trả chi phí và hoạt động chăm sóc điều trị cho Tần lão tiên sinh là Tổng giám đốc Tín Viễn Thượng Quan Hạo lại không nói, cũng không đề cập tới nguyên nhân tại sao, cũng không cho cảnh sát một câu trả lời... Tin tức buổi sáng, người đưa tin...”



Mà tiếp theo hiện lên trên màn hình là khuôn mặt ủ dột của Thượng Quan Hạo, sát khí ngưng trọng, nhưng vẫn bước dài mà đi, một chữ cũng không nói.



Cho dù là một chút suy đoán, cho dù là một chút giải thích, cũng không có!



Ngự Phong Trì từ nỗi kinh hãi dần dần khôi phục lại bình tĩnh, sắc mặt tái nhợt.



Đã chết...



Người đó vẫn được Thượng Quan Hạo quả chế chăm sóc, cứ như vậy chết rồi...



Trước đây hắn nghe nàng nói qua, sau khi Tần gia hoàn toàn suy tàn, nàng không lo nổi tiền thuốc men cho Tần Chiêu Vân, cái vị mà nàng gọi là chị lại xem người nhà như rác rưởi đuổi ra ngoài! Nàng không còn cách nào khác mới phải nương tựa vào cái loại cầm thú như Thượng Quan Hạo, mà từ lúc nàng bị bắt đi, hắn hoàn toàn không biết nàng rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?



Vì sao lại thành ra như vậy?



Đầu óc hắn ong ong, nhớ tới lúc hắn chạy tới tỉnh M tìm nàng, chứng kiến cảnh nàng quỳ trên mặt đất cầu xin hắn khiến đứa bé trong bụng nàng biến mất, nhớ tới lần ở trong bệnh viện, nàng yếu ớt nhưng khuôn mặt tĩnh lặng, tâm hắn như bị dao cắt!



Hắn đã không có cách nào suy nghĩ rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, là kẻ nào táng tận lương tâm đem sinh mạng của một người đang ở ranh giới giữa sự sống và cái chết ra bóp nát! Hắn cũng không có suy nghĩ là vì chọc giận Thượng Quan Hạo cho nên ngay cả tính mạng ba nàng cũng không được đảm bảo! Hắn chỉ biết là nàng nghe được tin tức này sẽ phát điên... Nàng sẽ phát điên...



Đầu Ngự Phong Trì vẫn còn ong ong, tay buông lỏng cánh cửa, mặt trắng như tờ giấy, quay người hướng về phía cổng mà đi đến.



Bảo vệ ở cổng chặn đường lại.



“Thiếu gia, cậu muốn đi đâu...”



“Tránh ra.”




Khuôn mặt trắng bạch, ôm nàng thêm chặt.



“Tần Mộc Ngữ, nếu như em hận tôi một chút nữa, thì sẽ thành cái bộ dạng gì?” Hắn yếu ớt nghiêm mặt, giữa ánh mắt u lạnh mang theo chút nghiêm túc hỏi.



Nàng cười, bi thương cô tịch, khe khẽ lắc đầu: “Không biết.”



Bầu không khí cứ như vậy áp lực thật sâu dâng lên.



Trong khoảng không gian này, toàn bộ mọi thông tin đều đã bị chặn lại.



Cho dù là nhốt lại, hắn cũng sẽ trói buộc nàng ở trong thế giới của bản thân, nàng cũng sẽ không nghe được, vĩnh viễn sẽ không nghe được.



Bàn tay Thượng Quan Hạo vỗ về trên khuôn mặt của nàng, cũng vắng lặng nói: “Xuống phía dưới, theo tôi đi ăn cơm.”



Thành phố phồn hoa, hắn thầm nghĩ tìm một chốn yên tĩnh.



Xe chậm rãi chạy đến một nhà hàng Ý ven biển, không mưu toan làm ăn nhiều nhưng tâm tư lại có đủ, Thượng Quan Hạo tắt máy, dừng xe ở chỗ cách xa mặt biển, lại đem mắt nhìn vào gương chiếu hậu.



Nàng ngồi bên trong người hơi nghiêng, sợi tóc đen bóng ôn nhu rơi trên vai, đi thẳng một đường, nàng một chút tin tức cũng không có thấy qua, tâm tình của Thượng Quan Hạo ảm đạm xuống, chỉ biết là giấu được một ngày là hay được một ngày.



Trong bụng nàng có đứa nhỏ. Hắn không muốn để cho nàng bị kích động như vậy.



Tần Chiêu Vân chết bệnh, cùng Tần Chiêu Vân bị người ta mưu sát trong phòng bệnh, tuyệt đối không phải một loại khái niệm giống nhau.



“Tới rồi.” Hắn thản nhiên nói “Đi xuống, tốt xấu gì cũng phải ăn một chút.”



Lúc này toàn bộ lực chú ý của hắn đều đặt vào cô gái nhỏ ở bên cạnh mình, nên không có chú ý tới...



Phía sau có một chiếc xe chậm rãi tới gần, một người quyến rũ có đường cong hoàn mỹ nhưng lại âm u lạnh lẽo đứng ở phía sau bọn họ.