Khế Ước Hào Môn

Chương 149 : Bây giờ, tôi sẽ tự mình ra tay

Ngày đăng: 10:50 30/04/20


Miệng hắn khẽ nhấp, không nói được một lời.



“Tôi hỏi anh đấy nói đi!” Bác sĩ nhìn bộ âu phục của hắn, dáng dấp tuấn lãng, nhíu mày càng thêm chặt, cười lạnh nói “Anh xem ra xuất thân cũng không tệ phải không? Hẳn là cũng có rất nhiều tiền, các anh cái loại thiếu gia nhà giàu lúc nào vợ con xảy ra chuyện rồi thì mới lo, còn vợ con nhà bình thường thì đều được chăm sóc tốt, hết lần này đến lần khác đều là loại nhiều tiền các anh xảy ra chuyện, rõ thật là trào phúng!”



Ngón tay Thượng Quan Hạo xoa nhẹ trên mi tâm, nghe loại oán trách này, đầu như muốn nứt ra.



“Làm cho đứa bé ổn định lại... Đừng để cho nó xảy ra chuyện...” Hắn lên tiếng dặn dò.



Bác sĩ lại hừ lạnh một tiếng, ngẩng đầu nhìn hắn: “Đừng làm cho đứa bé xảy ra chuyện? Còn mẹ nó? Tôi cũng muốn hỏi anh, cũng miễn cho sau này đợi đến lúc cô ấy sinh lại phải hỏi, nếu như vợ và đứa bé của anh đều xảy ra chuyện, anh nói nên giữ ai?”



Ngón tay dời đi, Thượng Quan Hạo sâu xa nhìn về phía bác sĩ.



Bác sĩ cũng không sợ hãi: “Anh cũng đừng trừng tôi, đừng cho rằng lời tôi vừa nói là đùa giỡn. Trong khoa sản mỗi ngày đều có chuyện phát sinh, ngày hôm nay tôi muốn hỏi anh kẻ có tiền, là bảo vệ vợ anh hay bảo vệ đứa con của anh?”



Mắt Thượng Quan Hạo càng thêm sâu thẳm, như là thực sự gặp phải vẫn đề này, hắn có thực là sẽ không để ý mà đi bảo hộ nàng không?



Dường như chỉ là trong nháy mắt mà thôi, lý do hắn làm cái việc ấy trong tương lai, đã bị hắn nghiền nát.



Nhớ lại vừa rồi rời khỏi Tần Cẩn Lan mắc chứng cuồng loạn ở trong nhà hàng, hắn buông mắt xuống, hờ hững nói: “Tôi vào xem cô ấy.”



Trước giường bệnh, các y tá thu hồi ánh mắt giám sát hoài nghi, giữa lúc nàng đang mê man nói mấy câu, lại xoay người rời đi. Hắn tiến vào, mơ hồ có thể nghe thấy tiếng bọn họ nói “Chuyện gì cũng không nên quá kích động, làm cho đứa nhỏ bị thương thật là không tốt lắm.” Tiếng phụ nữ nói nhỏ, nhưng lại hy vọng có thể thấm vào sưởi ấm trong lòng nàng.



Thượng Quan Hạo đi qua, hai tay đặt bên cạnh nàng, nhìn trên mái tóc nàng lấm tấm mồ hôi, hòa cũng khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt.



Thế nhưng phải làm sao để cho nàng được ấm áp?


Động tác của Tần Cẩn Lan bị ép dừng lại, nước mắt mỏng manh nhìn hắn.



“Tôi thừa nhận tôi có yêu cô, là yêu thương sâu sắc...” Trong con mắt lắng đọng bi thương chìm sâu, khản giọng nói “Là tôi, cũng là cô, rõ ràng đã đem phần tình yêu này hao mòn... Tôi không phải không thể tha thứ, mà là tôi đã không còn yêu cô... Lúc này đây đừng dùng chuyện tự tử để uy hiếp tôi, trái tim của tôi không có lý do để duy trì cuộc hôn nhân của chúng ta, cô có hiểu không?”



Nói xong hắn đem tay cô đẩy ra, rõ ràng mà kiên quyết.



Chậm rãi đứng lên, Thượng Quan Hạo đem phần cúc áo bị cô cởi ra cài lại, cuối cùng liếc nhìn cô, thản nhiên nói: “Ngày mai nhớ kỹ phải đến công ty, tôi sẽ chờ cô.”



Hai tay Tần Cẩn Lan cứng đờ ở giữa không trung, sắc mặt xanh xao, giống như một xác chết không động đậy.



Cửa mở ra, bóng dáng hắn cao lớn rắn rỏi đi ra.



Lại lần nữa khóa lại, toàn bộ gian phòng khôi phục vẻ tĩnh lặng.



Tần Cẩn Lan đứng ngây ngốc tại chỗ rất lâu, hai tiếng trước cô còn cho rằng, mọi thứ còn có thể cứu vãn. Chuyện trên thế gian này, nếu như không thể đoạt được, không thể tranh được, chết không được, lấy không xong, như vậy ít nhất cô còn có thể cầu xin... Còn có thể đem tất cả thể diện giẫm nát dưới chân, dùng bộ dạng hèn mọn nhất cầu xin hắn một ít thương hại! Thế nhưng cô đã sai rồi... Sai nhiều đến như vậy...



Ha ha... Không thương... Thì ra lúc đầu hắn đã không còn thương yêu...



Hai tròng mắt của Tần Cẩn Lan trở nên trấn tĩnh, mặt dữ tợn cười, tiếng từ bé đến lớn, giữa từng đợt sóng biển rõ ràng mà cảm nhận loại cảm giác hai bàn tay trắng này...



Cô từ dưới nhà đứng lên, kiên định, với lấy điện thoại.



Ấn một dãy số, chuyển qua đặt ở bên tai, khuôn mặt cô ta trắng bạch nhìn trong tấm gương như là linh hồn người chết, cất giọng nói: “Ra tay đi... Tôi sẽ đem toàn bộ tiền chuyển qua, hết thảy toàn bộ... Lúc này tôi chỉ muốn mạng của cô ta và cái thứ ti tiện đó... Tôi muốn đích thân ra tay!”



Đêm, đen như vậy nặng nề như vậy, móng tay sắc nhọn của cô bấm vào trong lòng bàn tay!