Khế Ước Hào Môn

Chương 152 : Đều là một đám cầm thú

Ngày đăng: 10:50 30/04/20


Ngay lúc này, cánh cửa nhà kho “Két” Một tiếng nặng nề mà bị mở ra.



Ngự Phong Trì chú ý tới cái chấm đỏ kia dừng lại khu vực ngoại thành một hồi liền hướng về phía xa hơn mà rời đi, trái tim bị giày xéo, không chút nghĩ ngợi trực tiếp đỗ lại trước cửa nhà kho bỏ hoang vùng ngoại ô này, cánh cửa đóng không hoàn toàn, hắn gần như là lái toàn bộ xe mà xông tới hướng vào trong! Chỉ sợ bản thân tới không kịp!



Tay Tần Cẩn Lan nhất thời run rẩy, con dao rơi trên mặt đất!



Ánh sáng chói mắt chiếu vào, cô ta hãi hùng khiếp vía, lúc này mới nhận thấy được là có người tới.



A... Có người đến thì sao? Cô hôm nay nhất định phải giết Tần Mộc Ngữ, còn muốn tự tay moi lấy đứa bé từ trong bụng nàng ra!



Tần Cẩn Lan lại lần nữa nắm chặt lấy con dao, mặc kệ trên chiếc xe kia có người mở cửa xông đến, bò qua túm cánh tay Tần Mộc Ngữ, một nhát dao sẽ đâm vào trong trái tim nàng!



Ngự Phong Trì hét lớn một tiếng “Tần Cẩn Lan!”, bổ nhào tới, bàn tay to lớn nằm lấy tay Tần Cẩn Lan.



Tần Cẩn Lan giãy dụa dữ dội, như là điên rồi, hét lên: “Buông ra... Mày buông ra! Mày là cái cái gì mà đòi đến ngăn cản tao? Tao hôm nay nhất định phải giết nó!”



Mặt trắng bệch như quỷ dữ, tay nắm chặt cán dao, vừa hét vừa giãy dụa, Ngự Phong Trì cho tới bây giờ cũng không biết một người phụ nữ phát điên lại có sức lực lớn đến như vậy, hắn nghiến răng dùng tay kia nắm lấy lưỡi dao! Sắc bén như muốn cắt đến tận xương, hắn lo nghĩ đoạt được dao của cô ta, lại không nghĩ rằng cô ta hét lên một tiếng lưỡi dao đột nhiên quay về phía hắn khua loạn xạ!



“Phập...!” Một tiếng, Ngự Phong Trì kêu lên một tiếng đau đớn ôm chặt cánh tay, ngã trên mặt đất...



Tay chống lên nền đất lạnh lẽo, Ngự Phong Trì suýt nữa bị sự đau đớn kia làm cho ngất xỉu!




Móc sắt rơi trên mặt đất, vang lên tiếng keng keng thanh thúy.



Trong nháy mắt Ngự Phong Trì trống rỗng, cúi đầu “Đừng” Một tiếng, tay chống trên mặt đất, ý thức suýt nữa tan rã.



Mà Tần Cẩn Lan hét thảm một tiếng kia, nhưng không có duy trì lâu dài.



“...” Hai tay cô ta nắm chặt cổ, như là bị vật gì kẹt ở yết hầu, trừng to mắt, run rẩy kịch liệt giãy dụa, ngã xuống cách đó không xa.



Ngự Phong Trì tim dập dồn, tĩnh lặng như vậy, tĩnh lặng chỉ nghe thấy tiếng máu tươi nhỏ giọt trong nhà kho, càng nhảy càng sợ hãi.



Hắn ngước con mắt dính máu lên, hướng về phía kia nhìn qua.



Mí mắt hắn, nặng nề mà nhẩy lên!



Chỗ móc câu móc phải... Là cái cổ của cô ta... Yết hầu của cô ta bị xé rách ra một đường, máu chảy như nước...



Ngự Phong Trì run rẩy vùng lên.



Hắn bảo vệ tốt người dưới thân, xác định nàng chỉ là mất máu ngất xỉu, không có nguy hiểm đến tính mạng, lúc này mới khó khăn mà cử động thân thể, hướng phía Tần Cẩn Lan đi đến.