Khế Ước Hào Môn

Chương 156 : Tần mộc ngữ, chúng ta dừng ở đây

Ngày đăng: 10:50 30/04/20


“Thượng Quan Hạo... Anh đừng qua đây... Anh nghe tôi giải thích...” Nàng run giọng nói, một mạch lui về phía sau.



Thượng Quan Hạo lại một đường bức nàng lui đến chỗ ánh sáng đèn đường, “Ầm ầm” tiếng sấm vang dội như bao trùm lấy toàn bộ thành phố, khuôn mặt hắn tái đi, giọng nói khàn khàn: “Tôi không có hứng thú nghe cô giải thích... Cô muốn chạy có phải không? Đem đứa bé trong bụng cô lưu lại... Tôi sẽ để cho cô cút...”



“Thượng Quan Hạo, anh sẽ chết không được tử tế!” Một tiếng hét sắc nhọn vạch ra giữa bầu trời đêm, Tần Mộc Ngữ rốt cục bị buộc tới cuối đường, nước mắt chảy xuôi trên gương mặt, ngón tay tái nhợt dính chút máu, víu lấy bức tường phía sau “Con của tôi đã làm sai chuyện gì? Vì sao lúc anh muốn thì trong lúc tôi bị thương cũng phải sinh hạ nó! Anh không muốn thì nó nhất định phải chết! Anh cút đi... Anh dám chạm vào nó thử xem tôi sẽ liều mạng với anh! Tôi có thành quỷ cũng không bỏ qua cho anh!”



Thượng Quan Hạo cười nhạt.



“Đúng là tôi đã sai.. Tôi vì cái gì lại phải mê muội cô chứ? Nếu như không có cô, tôi cùng Cẩn Lan làm sao lại đến tình trạng này? Tôi dù cho cùng Cẩn Lan cứ như vậy suốt một đời cũng không muốn tận mắt chứng kiến cô ấy chết thảm như vậy!” Thương Quan Hạo chặn lấy nàng đang muốn chạy đi, từ phía sau đem nàng ôm vào trong ngực, gắt gao mà ôm lấy!



Hơi thở nóng hầm hập dán lên bên tai nàng: “Cô ấy sẽ không còn phải chứng kiến tôi với con tiện nhân là cô dây dưa cùng một chỗ, cho nên chuẩn bị mà mất đứa con trong bụng cô, tôi sẽ cho cô tự do, cho cô triệt để biến mất khỏi thế giới của tôi!”



“Không... Tôi không nợ các người... Tôi từ trước tới nay đều không thiếu nợ các người! Vì sao muốn tôi gánh chịu!” Nàng hét lên.



Thượng Quang Hạo một tay kéo lấy nàng từ trong người ra ấn vào trên tường, lạnh lùng mà kề sát tai nàng nói: “Những lời này giữ lại mà hỏi chính cô đi... Lúc cô ra tay với Cẩn Lan, có thật không nghĩ tới sẽ nhận báo ứng!”



Nước mắt lã chã rơi xuống...



Ngón tay yếu ớt nắm chặt lấy cái áo trắng của hắn, máu ở trên mặt chảy ra nhiều hơn đỏ thẫm, Tần Mộc Ngữ tới gần người đàn ông này, đem oán hận và khuất nhục ngập trời ở trong lòng cũng đều mạnh mẽ đè xuống, dùng đến cách hèn mọn cuối cùng, lên tiếng van xin: “Tôi cầu xin anh... Thượng Quan Hạo tôi cầu xin anh... Anh đối đãi với tôi thế nào tôi cũng không quan tâm, tôi chết cũng được... Anh đừng đụng đến đứa nhỏ, tôi cầu xin anh đừng đụng đến nó, nó cũng là con của anh!”



Cách một lớp áo mỏng, hắn cảm nhận được nhiệt độ trên đầu ngón tay nàng, lạnh đến như vậy, lạnh đến tê buốt.



Buông mắt xuống, hắn nhìn tấm thân con gái nhỏ bé yếu ớt đã không còn là xử nữ.



Cười nhạt, hắn cúi đầu nói: “Nếu như cô ấy còn chưa chết, cô cầu xin tôi cái gì, tôi đều có thể không đành lòng không đáp ứng... Chỉ là đáng tiếc...”




“Một cô gái, toàn thân hình như bị thương, mới vừa sinh non, hôn mê bất tỉnh.”



Đôi môi sắc sảo, nhẹ nhàng mà dẫn ra một vòng cung, nhàn nhạt “Ừ” một tiếng, lại không để ý tới.



“Tiên sinh mặc kệ sao?” Người lái xe nghiêng mặt qua.



“Anh cảm thấy đáng thương?” Giọng nói hắn nồng đậm tràn ra khỏi bờ môi, chỉ nhìn thấy một đường viền hình vòng cung “Trên đời này nhiều người đáng thương lắm, quản được hết không?”



Tài xế hiểu rõ, gật đầu, đem xe chậm rãi rời đi.



Xe chạy nhanh qua cái hẻm nhỏ kia, vẫn an tĩnh như trước.



Xem thời gian, tựa hồ còn có chút sớm.



Hắn mở tài liệu ra, tiếp tục nhìn vào, đầu ngón tay nhẹ nhàng điểm từng nhịp, rất nhịp nhàng, phút chốc mới mở miệng: “Cho cô ta hai tiếng, chờ tôi làm xong việc quay trở lại, nếu như cô ta còn sống, thì chuẩn bị xe đi.”



Mí mắt người lái xe nhảy nhảy.



Ở dưới trời mưa tầm tã thế này, hai tiếng? Anh ta nghe không nhầm chứ, bị nước mưa hòa lẫn một vũng máu kia cũng đã đủ làm cho người ta kinh hãi, hai giờ sao...



“Được.” Người lái xe nói gì thì cũng chưa tùng cãi lại, chỉ nói ra một chữ này, quả quyết đem xe rời đi ra ngoài.



Tiếng mưa rơi phía sau còn đang rầm rầm mà vang vọng, ở đây lại một phiến bóng đêm tĩnh lặng mà tàn nhẫn, tạo ra một khúc hát tang tóc.