Khế Ước Hào Môn

Chương 159 : Ghét nhất cái kiểu cô bị người khi dễ

Ngày đăng: 10:50 30/04/20


Máy bay bay theo đường cong, giữa tiếng vù vù của động cơ dần dần đáp xuống vùng trời thuộc phạm vi Trung Quốc.



Tỉnh M.



Một thành phố nhỏ ven biển, trong không khí mang theo hương vị biển, Tần Mộc Ngữ một tay kéo hành lý, một tay khẽ nắm lấy tay Tiểu Mặc, đứa bé láu lỉnh, yếu ớt ho khan, nhưng lui tới giữa đám người vẫn không sợ hãi.



Bóng dáng mảnh khảnh Tần Mộc Ngữ ngồi xổm xuống “Tiểu Mặc, ôm lấy cổ mẹ nào.”



Nàng nắm chặt tay mà ôm lấy cục cưng bé nhỏ của mình.



Cô thư ký cao gầy xinh xắn đang ở bên cạnh Lam Tử Kỳ báo cáo lộ trình hai ngày này, đã thấy đôi mắt hẹp dài của Lam Tử Kỳ nhìn qua phía trước, hành lý của cô gái nhỏ kia không nhiều lắm, phiền toái nhất chính là đứa bé nàng đang bế ở trên tay kia.



Bàn tay hắn từ trong túi quần vươn ra, nhíu mày nói với người bên cạnh: “Không có mắt phải không? Xách hành lý cho cô ấy!”



Trợ lý bên cạnh hoảng sợ, gật đầu vội vàng đi qua.



Mà cô thư ký chớp đôi mắt to màu xanh dương, có chút hoài nghi, cũng không biết người đàn ông này vừa dùng dáng dấp tao nhã mà mắng chửi người.



Trung Quốc, tỉnh M.



Ở cổng sân bay, hàng dài xe taxi chờ đợi, mà đi ra một đoạn, mấy chiếc xe đen bóng đã ngay ngắn xếp ơt phía trước, đoàn người đi tới bước vào, khách sạn đều đã đặt chỗ trước, chỉ cần tới là được.



Đợi được đến chiếc xe cuối cùng rời đi, Tần Mộc Ngữ muốn đi tới, thì thấy đã đầy.



Tay cô đặt trên cửa xe, nhíu mày, mơ hồ có điều gì đó không đúng...



Việc này là cô cùng Sandy bố trí, rõ ràng chỗ ngồi và số người đều đủ, làm sao lại thiếu đi một chỗ?



Xe đều đã rời đi.



Tần Mộc Ngữ không phải không biết những đồng nghiệp này thường ngày không thích nàng, đôi mắt trong suốt nhìn theo, lui một bước nhìn họ rời đi trước.



Ở nước ngoài, đều không phải không có loại xa lánh như lúc này... Đối với mối quan hệ của nàng cùng tổng giám đốc không như mọi người nói đến, thái độ của toàn bộ đồng nghiệp nam đại khái đều ôm mộng tưởng muốn nếm thử hương vị nữ nhân Á Đông, dù là trêu ghẹo cũng không được, trong thâm tâm đều là khinh thường, mà đồng nghiệp nữ lại càng không cần phải nói, chuyện cá nhân ai yêu ai đều không quan tâm? Chỉ là dẫm lên lưng nhau mà đi, cuối cùng còn lại cũng chỉ là hiềm khích.



“Em biết tôi ghét nhất bộ dạng gì của em không?” Một giọng nói trầm bổng từ phía sau vang lên.
Lam Tử Kỳ cười cười, đưa hộp thuốc cùng cái bật lửa qua.



“Anh cũng hút ít đi một chút, cẩn thận không bị ho lao.” Hắn lạnh lùng nói.



Lam Tử Kỳ nhìn anh ta diện mạo không có vẻ gì là cảm kích, chỉ biết chuyện này không thể đùa giỡn, hắn tiếp tục cười cười, đem hộp thuốc lấy về, ấn ấn giữa trán: “Tôi thật không biết anh giữ lại nơi đó làm cái gì, coi như là lúc trước Tần Chiêu Vân có lỗi với anh, bây giờ anh đã khiến cho ông ta tan cửa nát nhà không phải cũng dễ dàng đạt được rồi sao? Thật đúng là đem Tần Thị quay về? Với năng lực của anh, cái gì cũng có thể làm được, vậy mà anh lại muốn ở chỗ này kinh doanh... Trước đây tôi biết anh vì một người phụ nữ, nghe nói người phụ nữ đó không phải đã chết sao? Chết bao lâu...”



Khuôn mặt Thượng Quan Hạo tái mét, một tay nắm lấy cổ áo hắn, ra sức siết chặt.



Lam Tử Kỳ cũng ngẩn ra, ánh mắt nghiêm nghị ngưng động.



“Không được nói chuyện này, cậu muốn chơi đùa, tôi có thể cùng cậu đi vào trong đánh cuộc vài ván, nhưng về Tần Thị, cậu tốt nhất một chữ cũng đừng nói ra.” Mắt Thượng Quan Hạo lạnh lùng nghiêm nghị, thản nhiên nói ra “Tôi không muốn quản cậu sẽ phát triển như thế nào ở thị trường Đông Nam Á, nhưng tôi còn ở đây một ngày, nơi đó, cậu cũng đừng nghĩ chạm được.”



Nói xong anh lạnh lùng buông lỏng tay ra.



Rất lâu cũng không có bị người nắm lấy cổ áo mà nói chuyện như vậy, Lam Tử Kỳ buông mắt xuống nhìn vào cổ áo mình bị nắm nhăn lại, lại một lần nữa thừa nhận gã đàn ông trước mặt này, đúng là một tên biến thái.



“A... Anh thật tàn nhẫn...” Lam Tử Kỳ cười, ngón tay sửa sang lại quần áo.



“Chuyện này tôi tạm thời không nói... Nhưng mà anh có thể nói cho tôi biết đến tột cùng là anh ở nơi này chờ cái gì không? Tôi có thể giúp đỡ anh.” Hắn đối với “Người bạn cũ” này thành thực nói ra.



“Cậu không giúp được tôi.” Thượng Quan Hạo cự tuyệt.



“Chậc, đó là một cô gái... Tôi trước kia làm sao không thấy anh si tình như thế này...” Hắn chế giễu.



Điện thoại di động trong túi vang lên.



Hai người nhìn nhau một chút, Thượng Quan Hạo mới phát hiện là điện thoại mình.



Nhìn thoáng qua dãy số, con mắt anh sắc lạnh hơn, cũng không muốn tiếp, nhưng đột nhiên nhớ tới chuyện gì, đánh mắt nhìn Lam Tử Kỳ: “Trước đây là cậu nói cho cô ấy tôi ở chỗ này?”



“Vì một cô gái mà bị thương, cần phải có thời gian và một cô gái khác đến chữa thương, tôi không phải là vì nghĩ cho anh sao?” Lam Tử Kỳ không muốn cùng anh ta tán gẫu, tự ý đi tới lái xe, nhíu mày “Vợ trước của anh vừa vặn cũng đã qua đời, chỉ có tôi biết rõ một người, cô ấy tìm anh nhiều năm như vậy cũng tìm không được anh, tôi thấy có thời cơ thì nói cho cô ấy, ai biết cô ấy thực sự lập tức chạy về Trung Quốc...”



Lam Tử Kỳ cười nhạt: “Anh cái người này mặc dù độc ác, nhưng mà chính là phụ nữ nguyện ý vì anh mà lao vào dầu sôi lửa bỏng, đây không phải là một người trong số đó thôi sao?”