Khế Ước Hào Môn

Chương 21 : Không phải là hôn

Ngày đăng: 10:21 30/04/20


Ngự Phong Trì nhìn khuôn mặt nàng, hàng lông mi cong dài như cánh bướm, trong con mắt như mặt hồ gợn sóng, hơi thở hắn đột ngột trở nên ồ ồ, chẳng những không buông nàng ra trái lại còn ôm nàng chặt hơn, giọng khàn khàn nói: “Không bằng em theo tôi, thích loại nam nhân phá hoại kia làm gì? Tôi đảm bảo sẽ đối tốt với em, chỉ xem mình em là phụ nữ những kẻ khác cũng không bằng... Thế nào?”



“Ngự Phong Trì anh buông ra!” Tần Mộc Ngữ khẩn trương đứng dậy,bắt đầu sợ hãi.



Sức lực của nam nhân này rất lớn, hơi thở hắn bao trùm khắp người, nàng vốn không quen, lại càng không thích!



Đôi mắt Ngự Phong Trì đột ngột thay đổi, cười nhạt: “Lại từ chối... Tôi chưa khi nào bị một nữ sinh từ chối nhiều lần như vậy đâu...”



Tần Mộc Ngữ còn đang giãy dụa, ra sức muốn thoát khỏi cái ôm của hắn.



“Cũng tốt... Tôi thì lại thích tiểu mèo hoang này.” Ngự Phong Trì nói một tiếng khàn khàn, đôi mắt đỏ tươi, đột ngột bóp chặp hàm dưới của nàng, nàng đau đến nỗi kêu lên, kẽ răng hơi nới lỏng.



Ngự Phong Trì thừa cơ hội hôn vào cánh môi nàng.



Môi nàng rất mềm mại, nàng giãy dụa nên hắn chỉ có thể trằn trọc trên môi nàng, nhưng lại cũng chỉ cảm thấy như gây nghiện, càng gắng sức bóp nàng mạnh hơn, kẽ răng nàng mở ra, đầu lưỡi hắn cũng suồng sã mà chui vào trong.



Phút chốc bị thứ ẩm ướt kia chạm vào đầu lưỡi, toàn thân Tần Mộc Ngữ run rẩy, nước mắt tuôn ra.



“Đừng đừng...” Nước mắt tuôn nhanh chóng, nàng đau khổ như muốn chết.



Cánh cửa phòng y tế bị đẩy ra, người thấy cảnh bên ngoài kia lại càng hoảng sợ, Ngự Phong Trì có chút kiêng dè, muốn dừng lại, đầu gối Tần Mộc Ngữ được nới lỏng ở bậc thang hướng lên trên đánh vào cái nguồn sống ấy của hắn.



“Đừng!” Ngự Phong Trì kêu lên một tiếng đau đớn, kiềm chế lực đạo của nàng.




Đúng. Bị hôn thì không có gì ghê gớm.



Nhưng đó là nụ hôn đầu tiên, là nụ hôn đầu tiên!!



“Đồ vô lại...” Tần Mộc Ngữ lấy tay lau môi, tay có chút run rẩy nhưng vẫn tiếp tục chùi.



Lúc này ở một nơi khác trên đường quốc lộ, Thượng Quan Hạo một mặt lái xe một mặt gọi điện thoại cho nàng, tiếng chuông ưu nhã lặp đi lặp lại nhiều lần nhưng không ai tiếp. Hắn tới trường Anh Quốc, chờ tất cả mọi người đi ra cũng không thấy nàng.



Khuôn mặt góc cạnh, mị hoặc đến bức người, giờ đây đã bị che phủ bởi một tầng sương mờ nhạt.



Hắn móc điện thoại ra lạnh lùng ném sang một bên.



Sắc trời dần tối.



Hắn chú ý thấy một bóng dáng mảnh khảnh rất thu hút trên đường cao tốc, ánh mắt thâm trầm của Thượng Quan Hạo dừng ở người kia một chút, xe đang chạy với tốc độ điên cuồng từ từ giảm tốc, chậm rãi chạy về phía kia.



Khoảng cách càng gần hắn lại càng có thể khẳng định đó là nàng.



Chiếc xe dừng ở bên cạnh khiến Tần Mộc Ngữ có chút sửng sốt, chờ Thượng Quan Hạo bước ra khỏi xe, nàng mới thấy rõ khuôn mặt nghiêm nghị của hắn.



Gió lạnh xào xạc.



“Đi đâu vậy?” Thượng Quan Hạo kiềm chế cơn giận hỏi.



Tâm tình Tần Mộc Ngữ giảm bớt, đôi mắt nhìn hắn chăm chú, giọng nói khàn khàn: “Tâm trạng tôi không tốt, tùy tiện đi bộ một chút không được sao?”



“Điện thoại di động ở đâu?”



“Tôi quên mang theo!” Mặt nàng méo mó hướng về phía khác.