Khế Ước Hào Môn
Chương 225 : Chú tặng gấu nhỏ chính là cha sao? 2
Ngày đăng: 10:51 30/04/20
Vệ sĩ mặc âu phục đen nhìn cảnh tượng này, do dự không biết có nên mở miệng hay không, còn đang mãi suy nghĩ, thanh âm đã bật ra khỏi miệng: “Tần tiểu thư.”
Tần mộc ngữ đang dỗ dành tiểu Mặc, ngẩng đầu nhìn về phía hắn, trong ánh mắt lộ ra sự nghi hoặc.
Vệ sĩ điều chỉnh tâm tình, mở miệng nói: “Tiên sinh của chúng tôi có lời muốn nói với Tần tiểu thư, tôi hi vọng Tần tiểu thư...”
“Cậu hi vọng cô ấy thế nào?” Một giọng nói đạm mạc du dương, chậm rãi từ phía sau truyền đến.
Gã vệ sĩ lúng túng, sau đó cả người ngay lập tức toát mồ hôi lạnh, theo bản năng nghiêng người sang một bên nhường đường, quả nhiên một thân ảnh xuất hiện trước cửa ra vào. Ngự Phong Trì cong khoé môi: “Vì sao cậu không nói tiếp?”
Ngự Phong cúi người chống hai tay xuống vây lấy hai mẹ con, nhẹ nhàng vuốt ve mặt đứa nhỏ, nói nhỏ: “Bé con trong rất giống anh ta... Chỉ đáng tiếc là, anh ta không biết cách làm cha.”
Trong đôi mắt trong suốt của Tiểu Mặc có một chút nghi hoặc, rất nhiều chuyện đã nối tiếp xảy ra khiến cho tâm hồn nhỏ bé của cậu cũng bị chấn động, ôm cổ Tần Mộc Ngữ nhẹ giọng hỏi: “Mẹ ơi, chú cho gấu nhỏ chính là cha sao?”
Trái tim Tần Mộc Ngữ run lên mãnh liệt, cánh tay hơi vô lực, suýt chút nữa không thể giữ nổi cậu bé.
Nhớ tới âm thanh trong điện thoại ngày hôm qua, trong đôi mắt trong suốt của Tiểu Mặc có hai ngọn lửa bốc lên, tiếp tục hỏi: “Chú bắt nạt mẹ hôm qua, cũng là chú ấy, đúng không ạ?”
Nhớ tới âm thanh trong điện thoại ngày hôm qua, trong đôi mắt trong suốt của Tiểu Mặc có hai ngọn lửa bốc lên, tiếp tục hỏi: “Chú bắt nạt mẹ hôm qua, cũng là chú ấy, đúng không ạ?”
Đôi môi nhợt nhạt của Tần Mộc Ngữ hơi hé ra, bỗng nhiên không biết nên nói gì, cô rất muốm nói là không phải, muốn trả lại cho con của cô một thế giới thuần khiết đơn giản, nhưng mà... Sắc mặt cô ngày càng tái nhợt, sức chịu đựng sắp đến giới hạn.
Sau đó chậm rãi cúi đầu kề sát tai cô, dùng âm lượng chỉ hai người mới nghe thấy nói: “Ngày mai chúng ta sẽ xuất phát, thời gian là 3 giờ chiều, chúng ta sẽ ra khỏi nhà trước hai tiếng, sẽ có người ở sân bay chờ chúng ta.”
Xuyên qua bờ vai của hắn, Tần Mộc Ngữ nhìn gã vệ sĩ còn đứng ở cách đó mấy mét dùng tai nghe nói chuyện với người khác, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, mồ hôi nhễ nhại: “Ngự Phong Trì...Anh có biết mình quá to gan, cũng quá mạo hiểm không?”
Thật ra cô biết Ngự lão tiên sinh muốn tìm cô để nói cái gì, ngay cả bản thân cô cũng hiểu những đạo lý đó!
Tiểu Mặc nhìn biểu hiện của mẹ, đè ép hai ngọn lửa nho nhỏ kia xuống, khôi phục lại sự trong sáng thuần khiết, một lần nữa leo lên dùng hai tay ôm lấy Tần Mộc Ngữ, bàn tay nhỏ bé vỗ vỗ lưng cô: “Mẹ, đừng khóc, Tiểu Mặc không hỏi nữa, sau này Tiểu Mặc cũng không hỏi nữa, Tiểu Mặc không có cha, chỉ có mẹ!”
Cô một chữ cũng không thể nói ra, ôm chặt cậu bé, run rẩy, muốn bảo cậu không nên nghĩ nhiều chuyện như vậy.
Đây là chuyện của người lớn, không liên quan đến trẻ nhỏ.
Ánh mắt Ngự Phong Trì phức tạp, mở miệng nói: “Thật ra, thằng bé thông minh hơn rất nhiều so với suy nghĩ của em.”
Gã vệ vĩ càng toát thêm mồ hôi lạnh.
Sắc mặt Ngự Phong Trì bình tĩnh như trước, thản nhiên nói: “Hãy nói với các thành viên trong hội đồng quản trị hôm nay tôi sẽ không đi họp, tôi sẽ bắt đầu đến từ tuần sau, bảo với ông nội không cần vội vã sắp xếp công việc cho tôi như vậy, dù sao trong nhà còn có người khiến tôi không yên lòng, cậu nói có đúng không?”
Sát khí dần dần lan tràn, xem ra lần này lần này lão gia đã tính sai rồi, trơ mắt nhìn thiếu gia lên xe của quản gia, ai biết được nửa chừng hắn sẽ làm gì.
Gã vệ sĩ chịu đựng mồ hôi, cúi người nói: “Vâng thưa thiếu gia, tôi sẽ chuyển lời đến lão gia.”
Ngữ Phong Trì không tiếp tục chú ý tới hắn nữa, chì lạnh nhạt nhìn thoáng qua, đi về phía Tần Mộc Ngữ, Tiểu Mặc ở trong lòng cô rưng rưng nước mắt, vụng về ôm chặt cổ cô gọi một tiếng: “Chú.”
—— Gia tộc có tiếng trong giới kinh doanh, là người thừa kế được bồi dưỡng hơn 20 năm, làm sao hắn có thể trốn chạy khỏi sự tranh giành của gia tộc và sự kế thừa gia sản khổng lồ! Làm thế nào hắn có thể đây?!
Ngự Phong Trì không nói gì, chỉ cười lạnh.
Cúi đầu nhìn thấy vết đỏ đáng sợ trên cổ tay cô còn chưa tan đi, hắn thì thầm: “Trước khi đi, anh còn chuyện nhất định phải làm.”
Hắn muốn để người đó biết, lần này, hắn sẽ hoàn toàn cướp cô đi.