Khế Ước Hào Môn
Chương 309 :
Ngày đăng: 10:51 30/04/20
Thượng Quan Hạo đột nhiên lại giống đứa trẻ, giọng nói trầm thấp đầy cuốn hút, lại ôm chặt cô: “Không tránh được.”
Đôi mắt trong suốt của cô nhìn qua, “Vậy em sẽ cắn anh.”
Thượng Quan Hạo càng ôm chặt cô hơn, giơ phần cổ ra trước mặt cô: “Cắn đi.”
Cô xoay mặt đi: “Hứ, tắm cũng chưa tắm, còn lâu em mới thèm cắn!”
Thượng Quan Hạo cúi đầu bật cười ra tiếng.
Anh ngẩng mặt lên, tiến sát lại gần hơi thở yếu ớt của cô, có chút nóng hổi lại hơi khó nhọc, đôi mắt sâu thẳm gần sát trước mặt cô sóng tựa những vì sao trên bầu trời vô cùng rực rỡ.
“Anh nói thật đấy, suốt từ tối đến giờ anh vẫn chưa ăn gì, hơi đói.”
Tần Mộc Ngữ cắn môi, hàng lông mi dài run lên mấy lần, muốn nói với anh một câu “Đáng đời.”, như lời ra khỏi miệng lại biến thành: “Tủ lạnh trong nhà em vừa mới được lắp đặt, bên trong chỉ có một ít thịt hun khói và rau xanh, anh có muốn ăn không?”
Thượng Quan Hạo ngắm nhìn khuôn mặt xinh đẹp của cô, hôn lên cánh môi cô một chút, thì thầm nói: “Anh đang chờ câu nói này của em đấy.”
Tần Mộc Ngữ cúi mặt xuống, một lúc sau mới đẩy anh ra, nhíu mày nói thầm một câu: “Không biết xấu hổ.”
Tần Mộc Ngữ cúi mặt xuống, một lúc sau mới đẩy anh ra, nhíu mày nói thầm một câu: “Không biết xấu hổ.”
Tại sao trên đời lại có loại đàn ông như vậy chứ???
Phong độ của anh đâu? Sự lạnh lùng của anh đâu? Chạy đi đâu hết rồi?
Cô đeo một chiếc tạp dề đơn giản, Tần Mộc Ngữ lôi hết tất cả đồ ăn còn sót lại trong tủ lạnh ra, cô gom hết lại định xào lên, sau đó lại nhìn thấy một hộp há cảo đông lạnh, cũng có thể chấp nhận được.
Lúc đang nấu ăn không ngờ rằng anh lại đi đến gần, từ phía sau nhẹ nhàng ôm lấy thắt lưng cô.
Tần Mộc Ngữ giơ chân: “Chỗ này đầy dầu mỡ… Anh vào làm gì…”
“Em học nấu cơm từ khi nào?” Thượng Quan Hạo nhẹ nhàng ôm cô, để cho cô một khoảng không gian vừa đủ mà lại không hề cách xa, giọng nói trầm thấp đầy mị hoặc, chậm rãi hỏi.
Hàng lông mi cong dài của cô lại run lên.
“Em… học lúc ở nước ngoài.” Cô nhẹ giọng nói, vừa xào nấu vừa nhớ lại, “Sau khi sinh con được vài tháng, em luôn tĩnh dưỡng trong nhà của Lam Từ Kỳ, người giúp việc trong nhà anh ta nấu ăn rất giỏi, còn có thể làm được đồ ăn Trung Quốc, em đi theo bà ấy học hỏi một thời gian, nhưng đáng tiếc, không học được đến tận gốc rễ.”
Tần Mộc Ngữ không nói đến những chuyện trước năm cô 18 tuổi, bởi vì trước đó, cô nghèo túng đến nỗi phải ngồi ăn xin ở đầu đường, sau đó lại được nuông chiều yêu thương như công chúa, đừng nói là nấu cơm, ngay cả đến cái chổi cô cũng không biết phải cầm như thế nào.
Thượng Quan Hạo nhìn những động tác thành thạo của cô, lại mở miệng lần nữa: “Ngoại trừ anh, em đã nấu cho ai ăn?”
“Nhiều người rồi.” Tần Mộc Ngữ ngoái đầu nhìn lại, lườm anh một cái, “Trước đây trong bữa tiệc thường niên của Dringlewapen em cũng nấu nướng một chút, có Tiểu Mặc, Lam Tử Kỳ, còn có…”
Cô còn chưa nói xong, Thượng Quan Hạo đã nhíu chật mày mạnh mẽ hôn xuống, chiếm lấy cánh môi của cô mà hôn lấy, lợi dụng lúc cô mở miệng nói chuyện liền cạy mở hàm răng của cô ra, quấn lấy đầu lưỡi mềm mại ở bên trong.
Trên tay cô vẫn còn cầm cái muỗng múc muối nhỏ, bàn tay hơi run lên, tất cả các hạt muối ở trong muỗng đều rơi xuống.
“…” Tần Mộc Ngữ không dám cử động, ngón tay nóng bỏng của anh cố tình nâng cằm của cô lên hết lần này tới lần khác, hôn càng ngày càng sâu, đầu lưỡi cô đã đau nhức, tê dại đến phát run, cuối cùng phải cấu thật mạnh vào hông anh mới khiến anh dừng hành động ngang ngược này lại!
Thở hổn hển, thứ Tần Mộc Ngữ quan tâm đến đầu tiên lại chính là món ăn đang nấu dở của mình, vứt chiếc muỗng nhỏ trong tay xuống, đảo qua đảo lại hai cái, sau đó đột nhiên tắt bếp đi.
Cô nhíu mày, tức giận quay đầu lại: “Thượng Quan Hạo, rốt cuộc anh là anh đang ghen hay là muốn giết người đấy?”
Đôi mắt anh sáng như ngôi sao trên bầu trời, không hề phủ nhận: “Ghen.”
Tần Mộc Ngữ càng tức điên lên, giơ mu bàn tay lên che miệng, đè nén trận tàn sát bữa bãi trong khoang miệng vừa rồi xuống. Được thôi, ghen đúng không? Thức ăn rõ ràng đã được xào chín, cô lại cầm lấy cái lọ giấm ở bên cạnh, đổ vào trong đó.
Sau đó dùng chân đá anh: “Anh tự đi mà lấy bát đũa, em không phục vụ anh!”