Khế Ước Hào Môn

Chương 255 :

Ngày đăng: 21:52 07/03/21


Người đàn ông này, cô sẽ không bao giờ tin tưởng nữa, cô đã nói cả cuộc đời này cũng không muốn gặp nữa! Cô hi vọng bản thân phải nhớ thật kĩ, không được mềm lòng... không được mềm lòng...



Bên ngoài tuyết lại bắt đầu rơi, Tần Mộc Ngữ bước nhanh đến công ti.



...



Giờ tan là đã đến, đã xác nhận chuyến bay vào hai ngày sau, không có sai sót nào xảy ra.



Tần Mộc Ngữ cầm chìa khóa đi ra cửa, bỗng giật mình hoảng hốt, phía sau Sandy đang nhíu mi đuổi theo, kêu to tên của cô, Tần Mộc Ngữ dừng lại, Sandy liền chặn trước mặt cô: “Anglia!!! Cô đang nói đùa sao? Cái phong thư cô gửi cho tôi là giả đúng không? Vì sao nhanh như vậy mà cô đã từ chức? Ngay cả thời gian thử việc của cô cũng chư hết hạn!”



Tần Mộc Ngữ lẳng lặng nhìn cô, hiện lên một chút ý muốn xin lỗi, nhẹ giọng nói; “Trong thư tôi đã viết rất rõ ràng, nguyên nhân là do cá nhân tôi, không có quan hệ gì với công ti cả.”



Sandy vẫn còn kích động, Anglia là một người mới mà cô xem trọng nhất trong mấy năm qua, Sandy cũng không muốn để Anglia đi, còn cố gắng khuyên nhủ cô, đôi mắt trong suốt của Tần Mộc Ngữ đã hướng về phía ngoài cửa.



Không hề nghĩ rằng sẽ nhìn thấy Giang Dĩnh ở đây...





Ánh mắt cô ta sáng như ngọc, xinh đẹp vô cùng.



Tần Mộc Ngữ gật gật đầu, ánh mắt nhu hòa nhìn Giang Dĩnh; “Vậy nên, cô rất vui khi anh ta đi, mặc dù anh ta có cố tình làm người khác phiền toái, có phải không?”



Bị cô hỏi vặn, sắc mặt Giang Dĩnh có chút khó coi.



Cúi mặt liếc cô một cái, Giang Dĩnh nhu hòa cười rộ lên: “Được rồi, tôi không nói tiếng lóng với cô, thật mệt quá mà... Tôi nghe nói... cô sắp phải đi có đúng không? Tần Mộc Ngữ, tuy rằng tôi không thích Hạo ân cần với cô, đều là phụ nữ, tôi đồng tình với người cô gặp đươc, vị hôn phu của cô thoạt nhìn tất rối, tôi chúc hai người đầu bạc răng long, ngày càng sinh nhiều em bé, đươc chứ?”



Không hiểu sao, một cỗ chua xót, giống như tuyết đọng lại bị nghiền nát, trong đầu choáng váng.



Tần Mộc Ngữ hạ thấp lông mi, nói giọng khàn khàn: “Cảm ơn.”



Giang Dĩnh gật gật đầu, tới gần cô, nhẹ giọng hơn nữa: “Kì thật đôi khi đối với đàn ông mà nói, không ăn nho mới là tối ngọt... Làm cho hắn không hề nhớ thương đến nho, hoặc là hái xuống cho hắn nếm thử xem rốt cuộc có bao nhiêu gọt ngào, hoặc là đem nho cất đi không để hắn nhìn thấy, rốt cuộc làm cho hắn nhớ thương không dứt...”



Lông mi chậm rãi nâng lên, Giang Dĩnh ôn nhu mà giọng nói mù mịt: “Người trước, rất mạo hiểm, tôi không làm, rồi người sau thật ra cũng không sai... Tôi phải cảm ơn cô đã rời đi, cô cùng con trai bảo bối, tốt nhất đừng trở về nữa, biết không?”



Nghe một đoạn những lời này làm cho Tần Mộc Ngữ giật mình.