Khế Ước Hào Môn
Chương 42 : Hãy đem tôi đi
Ngày đăng: 10:50 30/04/20
Ánh mắt Thượng Quan Hạo vốn có chút ôn nhu, dần trở nên lạnh lẽo, càng lúc càng lạnh đến thấu xương, như băng đá!
Khóe miệng khẽ nhếch lên, hắn chậm rãi cười khẩy: “Sẽ không cướp của chị tôi - nghe ghê gớm thật... Thế nhưng Tần Mộc Ngữ à, ai sẽ tin cô rộng rãi như vậy!”
Nàng cả kinh, hắn cũng rất nhanh cầm bả vai nàng từ trong ngực hắn đẩy ra!
Bước chân Tần Mộc Ngữ lảo đảo, khi đụng vào cánh cửa mới dừng lại, thắt lưng bị đập vào tay nắm cửa, nàng bị đau nên khẽ kêu lên một tiếng, run rẩy đỡ lấy cánh cửa, con mắt rõ ràng sợ hãi dừng ở vẻ mặt phức tạp của hắn.
“Thoải mái mà hưởng thụ bữa tiệc của cô, vui vẻ một chút.” Thượng Quan Hạo chậm rãi đi về phía nàng, con ngươi buông xuống sắc lạnh như hàn băng “Tôi chỉ e là cô sẽ không chịu nổi mùi vị của địa ngục khi bị ném xuống từ trên mây...”
Hắn thâm ý nói xong, không quan tâm nàng vẫn còn đang tựa trên cánh cửa, tự ý mở cửa đi ra ngoài.
Tần Mộc Ngữ lảo đảo từ từ đứng vững lại, không hiểu rõ ràng những điều hắn đang nói, chỉ lấy tay nhẹ nhàng xoa xoa chỗ bị đau, một lát sau cơn đau nhức mới trở lại bình thường. Đầu óc nàng hỗn loạn, hắn đột nhiên bá đạo cùng thân mật như vậy khiến tay chân nàng phát run.
Lúc băng qua hành lang tối mờ mịt, nàng cuối cùng cũng hiểu những lời lẽ từ trong miệng của Thượng Quan Hạo, mùi vị từ trên thiên đường rơi xuống địa ngục là cái gì!
“Tiểu Mộc Ngữ, đây là lần đầu tiên em chủ động xà vào ngực tôi, thật khó hiểu nha?” Tiếng pha trò cười đùa vang lên đỉnh đầu.
Tần Mộc Ngữ ôm lấy cái trán đau nhức do va chạm, đôi mắt gương lên, mới nhìn vào chủ nhân của khuôn mặt tuấn tú kia, hóa ra là Ngự Phong Trì.
“Làm sao vậy? Kích động nói không nên lời à?” Bàn tay rắn chắc của Ngự Phong Trì lắc lắc trước mắt nàng, mặc trên người chiếc áo sơ mi ngoài cùng là áo khoác đen khiến hắn toát lên khí chất tài hoa mà quý phái “Tôi không mặc gì cũng rất đẹp trai đấy, Tần Mộc Ngữ em hiện tại lại có thể nhìn tôi đến ngây người như vậy?”
Tần Mộc Ngữ cuối cùng cũng bừng tỉnh trước lời lẽ trêu chọc của hắn.
Trên chóp mũi một trận chua xót mãnh liệt.
Nhẹ nhàng nắm lấy tay hắn, đôi mắt trong suốt tràn ngập thống khổ, run giọng nói: “Hãy dẫn tôi đi, tôi không muốn ngu ngốc ở chỗ này nữa, không muốn nhìn thấy bọn họ nữa... Anh dẫn tôi đi đi...”
Trong nháy mắt khi tay nàng chạm vào lòng bàn tay hắn, một trận tê tê dại dại truyền đến, khiến Ngự Phong Trì thoáng chốc mê say.
“Được.” Tưởng như đó là tất cả những gì hắn muốn, lòng bàn tay rộng của hắn ngược trở lại mà cầm lấy tay nàng, cúi đầu nói “Mặc dù không biết đã xảy ra chuyện gì, chẳng qua nhìn thấy em lần này tội nghiệp như vậy mà cầu xin tôi, tôi giúp em một lần... Tại sao lòng yêu thích của tôi đối với em không giảm đi chứ??”
Nói xong, Ngự Phong Trì ôm lấy cả người nàng, cởi áo khoác phủ lên đầu nàng, trước khi nàng kịp phản kháng đã ôm chặt nàng lần nữa nói giọng khàn khàn: “Đừng vén lên, ba em đang ở phía trước sảnh, tôi cứ như vậy mang em đi ra ngoài thì sẽ không ổn cho nên đừng lên tiếng, nghe không?”