Khế Ước Hào Môn

Chương 67 : Hận không thể giết chết anh

Ngày đăng: 10:50 30/04/20


Giật mình một cái, Tần Mộc Ngữ cuối cùng cũng ý thức được, mình rốt cuộc là đang nằm ở trên giường ai.



Cánh tay mảnh khảnh của nàng thử cử động, nhưng đầu óc vẫn còn lảo đảo, làn tóc rối bời rơi tản mác trên vai, sạch sẽ đáng yêu. Trong lòng đau xót, khàn giọng khe khẽ mở miệng: “Ba tôi đâu?”



Thượng Quan Hạo ưu nhã cúi người, tắt ti vi, âm thanh tin tức về báo cáo Tần thị sắp sụp đổ, giờ im bặt.



“Quan tâm đến ông ta?” Thanh âm hắn từ tính dễ nghe, con mắt như thạch hắc diệu giương lên, nhìn nàng cười nhạt “Tôi cứ nghĩ là... Cô trước tiên cô nên chú ý đến cảnh ngộ của mình một chút chứ.”



Nàng cắn môi, cảm giác đau đớn chậm rãi truyền vào tim.



Nàng thực sự không biết xảy ra chuyện gì. Chỉ trong chớp mắt, chị đột ngột bị cưỡng bức, ba tức giận thổ huyết ngất xỉu, thậm chí toàn bộ Tần thị khổng lồ trong một ngày một đêm, cũng có nguy cơ sụp đổ...



Ngón tay nhỏ bé nắm chặt ga giường, nàng bước xuống giường, liều lĩnh hướng đến cánh cửa chạy đi!



Nàng muốn gặp ba... Nàng phải nhanh chân đến xem ông ấy!


“Anh có tư cách gì hận tôi, lấy tư cách gì mà bất mãn, chỉ cần loại mình tôi thôi.” Nàng run giọng nói, rồi từ từ nghẹn ngào, đôi mắt trong veo hiện lên sự kiên định cùng quật cường “Ba tôi đã lớn tuổi, Tần thị là tâm huyết suốt đời của ông ấy, anh không nên khiến cho ông ấy kích động như vậy!”



Thượng Quan Hạo nhìn gần khuôn mặt nàng, cười khẩy.



“Cô nghĩ rằng tôi lấy Tần thị ra để kích động ông ta sao? Tần Mộc Ngữ, cô sai rồi.” Hắn nhàn nhạt nói “Cùng lắm tôi chỉ muốn ông ấy nhìn thấy, đối với Cẩn Lan là không công bằng, cuối cùng sẽ tạo hậu quả thế nào thôi. Cô con gái út mà ông ta thương yêu nhất, có bao nhiêu hung ác nham hiểm, lại còn đơn giản đến ngốc nghếch nữa, ngu ngốc đến mức tạo cợ hội cho người khác xâm nhập, đem toàn bộ gia sản chắp tay cho người khác...”



Trong lòng dậy lên mãnh liệt nỗi chua xót cùng nhục nhã, nàng che hai tai lại, không muốn nghe hắn nói nữa!



Sắc mặt Thượng Quan Hạo ảm đạm, cúi đầu nói bên tai nàng: “Không phải muốn gặp cha cô sao? Đi, tôi dẫn cô đi.”



Hắn nắm lấy cổ tay nàng, hung hăng kéo tay nàng từ hai bên tai xuống.



“Không...” Nàng cúi đầu, run giọng nói, tính trốn chạy.



Lệ quang trong mắt nàng lấp lánh, con ngươi tràn đầy oán hận cùng ủy khuất: “Thượng Quan Hạo, tôi thừa nhận là tôi sai, là tôi đã hủy đi tâm huyết cả cuộc đời của ba, là tôi ngu xuẩn! Điều ngu xuẩn nhất chính là đã yêu anh, tin tưởng anh! Tôi cũng hận chính mình ngu dại, hận không thể giết chết anh, cũng không thể tự kết liễu chính mình!!”



Khuôn mặt Thượng Quan Hạo dần dần u ám xanh nhợt mà lạnh lẽo.