Khế Ước Hào Môn

Chương 85 : Bất ngờ tiếp cận

Ngày đăng: 10:50 30/04/20


Hắn trầm mặc hồi lâu làm cho Tần Cẩn Lan có phần khẩn trương, lòng bàn tay nắm chặt, nhẹ giọng kêu: “Hạo...”



Thượng Quan Hạo dần dần khôi phục, giữa hai tròng mắt lắng đọng thật sâu không kém phần nguy hiểm và nhìn không ra là đang nghĩ gì, hắn vỗ vỗ lưng Tần Cẩn Lan, thản nhiên nói: “Thông minh, ngồi dậy.”



Mỗi lần hắn như vậy, Tần Cẩn Lan cũng không dám chậm trễ, ngoan ngoãn sửa sang lại quần áo thật tốt đứng dậy.



Ai dè còn không có đứng vững, thân hình cao lớn của Thượng Quan Hạo cũng đứng lên, cô đứng bằng đầu ngón chân, còn không kịp phản ứng, tức thì hét lên một tiếng, được hắn ôm lấy thắt lưng, đè xuống bàn làm việc!



Dưới thân cô là đống văn kiện quan trọng, thân thể to lớn của Thượng Quan Hạo đem cô áp sát, ánh mắt mê ly mà sâu sắc.



“Cần gì ủy khuất như vậy? Thể xác và tinh thần anh luôn luôn đều là của em?” Hắn cúi đầu nhìn chằm chằm khuôn mặt của cô nói ra, đỡ lấy lại đè xuống, hôn lên môi của cô “Em cần gì phải vì người đàn bà khác mà nổi máu ghen...”



“Ách...” Một hồi tê dại cùng khát khao quen thuộc ở trên người lan ra, hơi thở hắn nóng bỏng khiến cô mê muội, Tần Cẩn Lan than nhẹ một tiếng, trong nháy mắt chìm đắm tại thế tiến công mãnh liệt và kỹ xảo của hắn, bị sức hấp dẫn của hắn làm khuất phục.



“Hạo, em chỉ là sợ lại mất đi anh, thực sự...” cô hàm chứa nước mắt nói ra, ôm chặt cổ hắn “Ba cái gì cũng đem cho Tiểu Ngữ, em quả thực ghen tị, cho nên em muốn lấy lại tất cả mọi thứ thuộc về em, hiện tại em đem nó giày vò đến không có gì cả, nhưng mà anh... Anh cũng phải là của em, nó muốn cũng không được...”



Thượng Quan Hạo như cũ khẽ hôn nhẹ khóe miệng của cô, tiếp đến là cổ rồi xương quai xanh, một đường hơi thở hắn lan tràn.



Thân thể Tần Cẩn Lan từ từ không khống chế được, tiếng ngâm vang lên.



Thế nhưng cô nhìn không thấy, trong con mắt hắn, một chút dục vọng cũng không có, chỉ có nhàn nhạt lạnh lùng.



************************************



Ngày đầu tiên làm việc.



Tần Mộc Ngữ cầm một phong bì được sắp xếp tốt, đưa cho người tiếp nhận hồ sơ, thở ra một hơi, dừng lại.




Hai tay Thượng Quan Hạo đút vào túi quần, nhìn chằm chằm nàng, thản nhiên nói: “Cô có rất nhiều cơ hội đi điều tra tôi có đúng hay không có bệnh, nhưng nếu như cô có dũng khí chạy trốn, tôi sẽ làm cho cô biết tôi đến tột cùng là có bệnh gì.”



Hắn nói xong lạnh lùng rời khỏi.



Tần Mộc Ngữ chỉ cảm thấy toàn bộ đầu óc đều loạn lên, nàng muốn dùng tay xoa một chút mồ hôi, lại nhớ tới tay đang rất là bẩn, vừa mới bị hắn ôm qua cánh tay đều đau, nàng nhíu mày chịu đựng, chạy vào toilet rửa tay.



************************************



Sau khi sửa sang ổn thoả, nàng đi ra, quả nhiên thấy xe của Thượng Quan Hạo kia đứng ở cửa nhà kho.



Nàng tưởng như là đã nghĩ trốn.



Trong không khí u ám, sương mù lượn lờ, Thượng Quan Hạo thấy nàng đi ra, lúc này mới cầm tàn thuốc dập tắt. Hắn mị hoặc bức người, trong đêm khuya hòa cùng sương mù đan xen càng làm tăng vẻ mê người, hồn xiêu phách lạc.



Thượng Quan Hạo đi chầm chậm tới, bóng dáng rắn rỏi che phủ nàng, khóe miệng nhếch lên: “Sợ tôi?”



Tần Mộc Ngữ ngưng mắt nhìn khuôn mặt của hắn, trong con mắt hiện rõ sự uể oải mệt nhọc: “Tôi không sợ, tôi chỉ là hận.”



Hận hắn đã từng sở tác sở vi, hận hắn lãnh khốc cay nghiệt, hận hắn không sao nói rõ được... Ngón tay nàng xanh xao mang theo cái túi, trong mắt tình hình thực tế nhìn không sót cái gì.



Đôi mắt Thượng Quan Hạo sâu xa như biển, khóe miệng cong lên, kéo tay nàng qua đem nàng tới gần: “Tốt lắm. Chỉ cần không phải là không có cảm xúc với tôi, hận cũng rất tốt.”



Trong mắt Tần Mộc Ngữ kinh ngạc thản nhiên, không hiểu hắn có ý tứ gì, chỉ là lòng bàn tay hắn vô cùng nóng hổi, nàng chịu không được, muốn tránh ra, hắn lại càng thêm quá trớn mà ôm chặt lấy nửa thân nàng vào trong ngực, âm thanh vài phần lạnh: “Đêm nay đừng chọc giận tôi, tâm tình tôi không tốt, không muốn tranh cãi với cô.”



Tần Mộc Ngữ tức giận đến mặt đỏ lên, muốn mở miệng phản bác, cũng đã bị hắn mang theo hướng về phía xe, nói cũng không nói, trực tiếp đem nàng nhét vào, cúi người mang dây an toàn vào cho nàng, hơi thở hắn đảo qua khuôn mặt trắng như tuyết, động tác thân mật đến nỗi có vài phần thô bạo mà đau thương.