Khế Ước Hào Môn

Chương 87 : Tôi điên rồi mới có thể cho rằng cô rất đáng thương

Ngày đăng: 10:50 30/04/20


Tần Mộc Ngữ đã biết hắn muốn làm cái gì, nước mắt bất lực mà chảy xuống, khuôn mặt nhỏ nhắn không có chút máu: “Không... Anh không thể như vậy, Thượng Quan Hạo anh đã hủy hoại tôi, anh còn muốn thế nào! Tôi không có gì có thể bị hủy trong tay anh nữa, anh đừng đụng vào tôi!”



Ánh mắt Thượng Quan Hạo hỗn tạp, nhưng lại đè nén hai cổ tay của nàng tiếp tục cởi khuy áo sơmi ra.



“Tôi quả là từng muốn buông tha cô, thế nhưng Tần Mộc Ngữ... Định lực(*) của tôi không tốt như vậy, tôi rõ ràng chính là biết mình muốn cái gì, cô nghĩ rằng tôi lấy đi lần đầu tiên của cô là đủ sao? Tôi đã sớm nói qua, phụ nữ được tôi nếm qua, hoặc là cả đời là của tôi hoặc là từ đấy hủy diệt... Đáng tiếc, tôi còn không muốn hủy hoại cô!”



Nói xong, hắn cúi đầu hôn thật sâu lên gáy của nàng, một tiếng đau nhức khó nén vang lên sau vết tích hắn in lên!



Tần Mộc Ngữ đau đến phát run, liều mình mà trốn!



Thượng Quan Hạo đã vén váy của nàng lên, tay trên da thịt mềm mại nhẵn mịn của người nàng mà vân vê, nắm chặt, chạm được chỗ che đậy cuối cùng của nàng, nhưng không có sốt ruột xé mở, mà là dùng thân thể dồn ép giữa hai chân của nàng, ngón tay tại nơi xứ sở mềm mại thăm dò, định khơi mào dục vọng của nàng, cách một tầng vải mềm, hắn nén lại ở mức tốt nhất khiến chút mẫn cảm của nàng không khống chế được.



“A!” Tần Mộc Ngữ hét lên một tiếng, khuôn mặt nhỏ nhắn lệch ra.



Một điểm kia dữ dội xuất phát, nhanh chóng lẻn đến tứ chi, xương cốt. Sức lực hắn mãnh liệt, cố ý muốn đem nàng giày vò hành hạ cầu xin tha thứ mới thôi, nhiều lần mài nhẵn hòa cùng kìm nén khiến người ta điên cuồng, xem nàng khó có thể chịu đựng mà kêu lên, hai tròng mắt hắn càng lúc càng sâu xa, tràn đầy khát vọng phá hủy.



“Muốn sao?” Thượng Quan Hạo ám muội hỏi một tiếng, đầu mũi chống đỡ, đem hết thảy biến hóa cùng giãy dụa của nàng thu vào trong mắt, trên trán nàng mồ hôi chảy ra, bị chà xát kích thích mãnh liệt đến ngạt thở run rẩy không ngừng, ngón tay nắm chặt quần áo hắn, sắp không chịu nổi.



“Muốn thì cầu xin tôi, tôi có thể giúp em hết khó chịu.” Hắn cúi đầu nói nhỏ, ngữ khí dịu dàng lại tàn nhẫn.



“Thượng Quan Hạo... Anh không thể thế này với tôi...” Tần Mộc Ngữ run giọng nói, ý thức đã mê loạn, giọng nói nghẹn ngào khiến người ta không nỡ “Anh có quyền gì mà đối xử với tôi như vậy... Buông ra... Ách...”
Hắn từ lâu đã không hiểu, rõ ràng lần đầu tiên chỉ là nghiêm trị nàng mà thôi, tại sao, cuối cùng không bỏ xuống được dĩ nhiên là hắn.



“Tôi nên bắt em làm sao bây giờ...” Thượng Quan Hạo ngu muội kêu một tiếng, chui vào giữa lỗ tai nhỏ bé của nàng, nhẹ nhàng khe khẽ.



Tần Mộc Ngữ “ưm” một tiếng, như là cảm thấy lạnh, hàm chứa nước mắt, lại thiếp đi, dựa sát vào nơi ấm áp kia.



Động tác nhỏ bé này, vậy mà khiến Thượng Quan Hạo run sợ một cái!



Bàn tay hắn không khỏi buộc chặt thắt lưng của nàng đem nàng ôm thêm chặt, tại ngực thương yêu luyến tiếc, căn bản không có chú ý tới ánh mắt mình có bao nhiêu ôn nhu, cúi đầu bên tai nàng nói: “Bây giờ còn lạnh không?”



Khung xương nàng nhỏ như vậy, yếu như vậy, Thượng Quan Hạo đột nhiên nghĩ không rõ ràng lắm, hắn rốt cuộc làm sao có thể làm nhiều chuyện tàn nhẫn với nàng như vậy. Nàng thiếp đi dáng dấp yếu ớt, cùng cô gái âm ngoan đùa giỡn độc ác nham hiểm có chút không tương xứng.



Sắc mặt hắn càng ngày càng ủ dột, nhịn không được cười lạnh một tiếng, đem nàng ôm lại càng thêm chặt.



“Tôi thực sự là điên rồi, mới có thể cảm thấy cô rất đáng thương...”



Thế nhưng giờ khắc này, hắn là thực sự kiểm soát không được bản thân, tĩnh lặng ngắn ngủi cùng ấm áp, đem nàng để yên một chỗ vào trong ngực hết lòng thương yêu, hưởng thụ khoảnh khắc ngắn ngủi này.



(*)Định lực là tâm không có dục vọng