Khế Ước Hào Môn

Chương 99 : Anh đã làm chuyện gì?

Ngày đăng: 10:50 30/04/20


Trong văn phòng tổng giám đốc sang trọng, trên chiếc ghế tựa đen lãnh đạm, một người đàn ông kiêu ngạo lạnh lùng ngồi lên, lấy tay che miệng, im lặng chờ đợi.



Đôi mắt hắn màu đỏ tươi, như là bị lo lắng hành hạ, lòng bàn tay kia nắm lấy điện thoại.



Nhớ lại ngày đó, hắn lái xe tìm khắp các bệnh viện nàng có thể đi, dùng hết tất cả nhân lực, suýt nữa đem toàn bộ thành phố Z đảo lộn, vậy mà cũng không có tìm ra được nàng.



Thành phố sầm uất lớn như thế, nàng cứ như vậy mà biến mất.



Thượng Quan Hạo cảm giác bản thân đã bị bức đến đường cùng, hai tròng mắt đỏ au, mở điện thoại di động ra gửi cho nàng một tin nhắn, nghiến răng nói xong mấy câu, cả trái tim đều bị đau nhức và dày vò vây quanh. Hắn biết lời nói kia có bao nhiêu trọng lượng, có bao nhiêu tàn nhẫn, chỉ là hắn đã bất chấp nhiều như vậy, trong đầu hắn chỉ có một bóng dáng thoáng qua kia, hắn muốn nàng xuất hiện! Ngay tức khắc!



“Phanh!” Cửa văn phòng bị đẩy mạnh ra!



“Tiểu thư, tiểu thư người không thể vào, tổng giám đốc ngài ấy...” Thư ký gấp giọng nói lên.



Trước mặt, một người thiếu nữ mỏng manh yếu đuối hướng vào trong, sợi tóc rơi lả tả trên lưng, gương mặt tái nhợt, nhìn trực diện hắn: “Ba tôi đâu?... Thượng Quan Hạo, anh đem ba tôi đi đâu rồi!”



Thượng Quan Hạo nhìn lên người nàng, đầy vướng bận cũng không có cách nào rời đi.



“Tổng giám đốc xin lỗi..., cô ấy kiên quyết muốn vào...” Thư ký vội vàng xin lỗi, giọng điệu vô cùng lo lắng.



“Đi ra ngoài.” Hắn nhàn nhạt nói.



Thư ký ngẩn ra, lúc này mới biết chính là đang nói mình.



“...” Cô hoàn toàn nghẹn giọng, run rẩy, lập tức đi ra ngoài kéo cửa đóng lại.



Trong phòng yên tĩnh, Thượng Quan Hạo đứng lên. Tần Mộc Ngữ nhìn người đàn ông trước mặt, hô hấp khó khăn, hắn tới gần trong nháy mắt vô thức lui về phía sau, cũng đã không kịp, sắc mặt hắn lạnh lùng giữ chặt cổ tay nàng, đột nhiên kéo nàng vào trong ngực!
Trong lòng Thượng Quan Hạo đau xót, đôi mắt tồn tại một chút ảm đạm khó nén cúi người ôm lấy thân thể nàng, lạnh lùng đi tới trên sô pha, để nàng chậm rãi ngồi xuống.



Nước mắt ướt đẫm khuôn mặt nhỏ nhắn.



Thượng Quan Hạo cúi người, vỗ về nhẹ nhàng cái trán của nàng: “Đừng khóc... Đừng khóc...”



Hắn quả thực quá mức kích động, mới có thể dùng chuyện tàn nhẫn như vậy khuấy động nàng.



Chỉ là hai ngày nàng biến mất kia, hắn quá mức nổi điên, mới có thể làm việc không mảy may quan tâm hậu quả.



Vết thương trên lưng chưa lành, khuôn mặt nhỏ nhắn nàng như trước tái nhợt, dựa lưng vào sô pha làm cho vết thương càng mở ra, nàng than nhẹ, cả người suýt bị thân thể và trái tim đau nhức hành hạ đến bất tỉnh.



Bàn tay Thượng Quan Hạo xoa dịu phía sau, ngưng mắt nhìn sắc mặt của nàng “Đau không?” Ngày đó hắn đẩy một cái kia, chắc hẳn khiến nàng rất đau.



“Thượng Quan Hạo... Tim của anh rốt cuộc là làm từ cái gì?” Miệng nàng yếu ớt phun ra mấy chữ.



Trái tim là cái dạng gì, mà có thể hung ác độc địa như vậy, bạc tình nhẫn tâm như vậy!



Sắc mặt Thượng Quan Hạo ảm đạm “Thời gian sau này em đi mà tìm hiểu xem trái tim tôi là làm từ cái gì, bây giờ, trước hết em hãy chăm sóc tốt bản thân mình... Làm người phụ nữ của tôi đối với em rất dễ dàng.”



Trong mắt Tần Mộc Ngữ tầng nước mắt lại ứa lên.



“Tại sao... Anh vài ngày nữa cùng chị tôi kết hôn... Anh muốn cùng chị ta kết hôn, mà lại làm chuyện như vậy với tôi!” Nước mắt tuôn rơi, nàng run rẩy, “Thượng Quan Hạo, anh quả thực biến thái...”



Hai người...là chị em gái! Là chị em gái ruột!